Mục lục
Thần soái hộ quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2193


Hừ, người phía sau màn đã nhận biết cấp trên của Hạ Nhất Hàng, thì mình còn sợ cậu ta làm gì?


Ánh mắt của Hạ Nhất Hàng rơi vào trên người Từ Lam Khiết: “Tổng giám đốc Từ, có thể nói rõ ràng cho tôi biết là chuyện gì xảy ra không?”



VietWriter cập nhật nhanh nhất.


Từ Lam Khiết gật đầu: “Là như vầy, hôm nay bà ta đến chỗ này của chúng tôi mua mấy bộ quần áo…”


Chờ một hồi…


Hạ Nhất Hàng lập tức ngắt đứt lời Từ Lam Khiết nói: “Tổng giám đốc Từ, nếu như tôi không đoán sai thì nơi này quần áo của ngài là bán hàng xa xỉ, giá cả vô cùng đắt đỏ phải không?” Từ Lam Khiết gật đầu: “Chúng ta vốn là cửa hàng bán hàng xa xỉ, giá cả thì người bình thường cũng tương đối với tới, được cái chỉ tính là hơi đắt chút thôi.”


Hạ Nhất Hàng: “Bà ấy mua mấy bộ quần áo, bao nhiêu tiền vậy?”Từ Lam Khiết nhìn về phía nhân viên cửa hàng: “Bà ấy bỏ ra bao nhiêu tiền cho những bộ quần áo này?”


Nhân viên cửa hàng vội vã nói: “Tổng cộng gần một trăm triệu.” Hạ Nhất Hàng thể hiện ra vẻ mặt chất vấn nói với Lý Quế Hoa: “Lý Quế Hoa, tôi hỏi bà, bà mới từ trong tù ra chưa tới một tuần, bà lấy đâu ra gần một trăm triệu vậy?”


“Tôi… Tôi…. Trong nháy mắt vẻ mặt Lý Quế Hoa lập tức đỏ lên, ấp úng. Mà quần chúng vây xem thì lại càng náo nhiệt hơn.


“Cái gì vậy? Bà ta mới được thả từ trong tù ra sao? Từng có tiền án sao?”


“Mới từ trong tù thả ra, tại sao lại có nhiều tiền như vậy?”


“Nói thật đi, con mẹ nó cả hai năm tôi cũng không tích lũy đủ số tiền nhiều như vậy đó.”


“Đừng nói nữa, chuyện này giống như có người nào đó đụng chạm vào thì phải.”


“Tôi nói rồi, một cửa hàng như vậy thì sao lại bán được những thứ sản phẩm kém chất lượng tới thế, không phải là cách để đánh sập cửa hàng người ta đó sao?”


Đồng bọn của Lý Quế Hoa vội vàng điều chỉnh tiết tấu: “Chuyện này nói không đúng rồi, nếu không thì do nhà người tôi có tiền thì sao. Bây giờ đột nhiên được thả ra nên muốn tiêu phí một chút thì sao.


“Đúng rồi, loại chuyện này nhìn mãi cũng quen mắt mà, không có việc gì đáng giá để chất vấn cả.”


Có người nói: “Mấu chốt của vấn đề là bất kể bà ta mặc gì, vẫn là khí chất quyết định, đây tuyệt đối không phải người xuất thân từ gia đình khá giả nào đâu.”



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


“Rõ ràng bà ta chỉ là một người phụ nữ nông thôn bình thường”


Mấy người mang theo tiết tấu kia lại nhất thời bị á khẩu không biết trả lời thế nào.


Hạ Nhất Hàng nói: “Lý Quế Hoa thật ra chỉ là một người nhà nông bình thường, phụ nữ nông thôn mà thôi, không phải xuất thân giàu sang gì như mấy người nói đầu.”


Hạ Nhất Hàng chính thức chứng nhận, càng ngày càng có nhiều người có khuynh hướng là Lý Quế Hoa đang kiếm chuyện.


Hạ Nhất Hàng tiếp tục nói: “Lý Quế Hoa, nói một chút đi, bà có gần một trăm triệu này là từ đầu mà ra?”


Lý Quế Hoa ấp úng nói: “Là… là con của tôi cho tôi.” “Thật vậy sao?” Hạ Nhất Hàng lại nói tiếp: “Nhưng theo tôi biết, con của bà cũng là người làm ruộng ở quê, sao có thể bỏ ra được nhiều tiền như vậy cho bà mua quần áo. Hơn nữa, lúc bà ở trong tù, bọn họ cũng chưa từng nhìn tới bà lấy một lần, bà vừa ra tù thì cho bà ngay gần một trăm triệu, cái này không phải không hợp logic sao?”


Lý Quế Hoa ấp úng: “Tôi… Tôi… Bọn họ có thể là do nhiều năm như vậy mà chưa xem tôi nên trong lòng có chút áy náy, thế nên mới đền bù cho tôi gần một trăm triệu như vậy.”


“Thật sao?” Hạ Nhất Hàng nghiền ngẫm cười nói: “Vậy tôi cũng phải hỏi thử xem cái đã.”


Anh ta nói xong thì lập tức lấy điện thoại ra, muốn gọi cho con trai Lý Quế Hoa.


Lý Quế Hoa gấp gáp: “Ngài Hạ, đừng mà… Không nên gọi điện thoại.”


“Vì sao chứ?” Hạ Nhất Hàng hỏi: “Không phải là bà có tật giật mình đó chứ?”


“Không phải không phải đâu!” Lý Quế Hoa vội vàng lắc đầu: “Dĩ nhiên không phải. Bọn họ… Bọn họ tương đối bận rộn, có lẽ sẽ không nhận điện thoại của ngài đâu.”


Hạ Nhất Hàng nói: “Không sao, cùng lắm thì tôi sẽ cho người đưa con trai bà tới, cùng bà đối chất.”


Hạ Nhất Hàng gọi tới một cuộc điện thoại nhưng không nghĩ tới chỉ vang lên một tiếng thì đã được kết nối.


Bên kia truyền tới giọng điệu vô cùng kính cẩn, sợ hãi nói: “Ngài Hạ, xin chào, xin chào ngài.”


Hạ Nhất Hàng nói: “Ừm, Lưu Cường Lực này, tôi có chuyện muốn hỏi anh một chút, anh nhất định phải thành thật mà trả lời đó.”


Lưu Cường Lực vội vàng trả lời: “Ngài Hạ, ngài có vấn đề gì cứ nói, tôi chắc chắn sẽ biết gì nói nấy.”


Hạ Nhất Hàng nói: “Tôi nghe nói gần đây anh cho mẹ anh gân trăm triệu đồng để mua quần áo thì phải.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK