Hai người tiếp tục truy lùng tung tích của Hoa Thiên Thành và Phương Tuấn Bình.
Để tránh bị phát hiện, Hoa Thiên Thành đã đi theo một con đường nhỏ ở vùng nông thôn, đường gập ghềnh.
Vừa truy đuổi thì đã đến tối.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Khi trời tối sầm lại, Hoa Thiên Thành phát hiện một nghĩa địa hẻo lánh, hỗn loạn, anh ta trốn vào trong đó, một lúc sau không có chút động tĩnh gì nữa.
Độc Lang thận trọng nói: “Anh, anh muốn thu lưới sao?”
Diệp Huyền Tần vội lắc đầu: “Không được. Bọn họ có lẽ còn chưa tới đích đến, chỉ là để tránh bị phát hiện, tạm thời nghỉ ngơi ở đây.
“Đợi sau khi trời tối, họ sẽ tiếp tục lên đường. Yên lặng chờ xem sự thay đổi.
Được!
Nếu đúng là như vậy, đợi sau khi mặt trời xuống núi, Hoa Thiên Thịnh chắc chắn sẽ có động tĩnh.
Anh ta đứng dậy, gắp bừa bãi hai năm đất bùn bên hông, nhét vào miệng, nhai để bổ sung thể lực.
Ăn xong hai năm đất bùn, Hoa Thiên Thành khoác vai Phương Tuấn Bình, tiếp tục đi.
Diệp Huyền Tần tiếp tục truy vết.
Sau hai đêm truy đuổi, Hoa Thiên Thành trốn vào một vùng đất hoang vu.
Và không bao lâu sau khi tiến vào vùng hoang vu, Hoa Thiên Thành đột nhiên biến mất không dấu vết, ngay cả hơi thở của anh ta cũng biến mất, điều này rất kỳ lạ.
Nhận ra sự kỳ lạ này, Diệp Huyền Tần và Độc Lang lần lượt dừng lại.
“Thật kỳ quái.” Độc Lang nhìn xung quanh, tìm kiếm dấu vết của Hoa Thiên Thành: “Người thì có thể trốn, nhưng hơi thở của anh ta đột nhiên biến mất. Chẳng lẽ Hoa Thiên Thành đột ngột qua đời sao?”
Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Thật sự không đơn giản vậy đầu, cẩn thận, đi theo tôi.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước.
Đi về phía trước không bao lâu, Diệp Huyền Tần liền dừng lại, nói với Độc Lang: “Cậu có cảm nhận được phía trước có âm khí rất mạnh không?”
Độc Lang gật đầu lia lịa: “Ừ, em cảm nhận được. Mà âm khí này không phải khuếch tán khắp nơi, dường như bị hạn chế, thật sự nếu không cẩn thận cảm nhận thì e là cũng không cảm nhận được.”
Diệp Huyền Tần nói: “Theo sát phía sau tôi, ứng chiến bất cứ lúc nào.”
“Rõ!”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Độc Lang như sắp phải đối đầu với đại địch thủ, theo sát ngay phía sau, tập trung cao độ.
Sau khi đi về phía trước vài bước, Diệp Huyền Tần lại dừng lại, đồng thời dùng tay phải chậm rãi dò xét phía trước.
Đưa tay về phía trước chưa được một nửa, tay đã nhanh chóng thu lại.
“Đó là một kết giới, một kết giới được tạo thành bởi âm khí”
Kết giới!
Độc Lang đột nhiên mở to mắt: “Trước đây em chỉ thấy trong tiểu thuyết có sự tồn tại của kết giới, không ngờ rằng là ở thế giới thực cũng có.
Diệp Huyền Tần kiên nhẫn giải thích: “Nói kết giới ở đây cũng không chính xác, bởi vì nó không thực sự là kết giới.
“Chỉ là một phần của khu vực bị phong ấn bởi âm khí. Người có thể vào dễ dàng, nhưng rất khó thoát ra.
“Bởi vì một khi đã đến gần khu vực rìa, sẽ có ảo giác do ảnh hưởng của âm khí, và rất khó để thoát ra.”
Độc Lang chợt nhận ra: “Người âm phủ quả là cao tay” Diệp Huyền Tần: “Để có thể bố trí được một kết giới âm khí này, ít nhất phải là người cường hãn, thậm chí là cường giả trong tiên giới. Xem ra ở đây có người âm phủ cao cấp, cũng có thể là toàn bộ. Nói không chừng, âm phủ chính tại nơi này.
Độc Lang như đang đối diện với kẻ thù lớn: “Anh, hay là triệu tập Chiến thần Côn Luân Sát Lang tới đây.”
“Nếu thật sự gặp phải bộ phận âm phủ, dựa vào hai người chúng ta..
Diệp Huyền Tần không dám lơ là, nói: “Gọi bọn họ tới đây, nhưng đừng để bọn họ tiến vào kết giới, nói bọn họ gặp chúng ta ở bên ngoài.
“RÕ!”
Độc Lang ngay lập tức sử dụng thiết bị liên lạc để liên lạc với mấy người Sát Lang, đồng thời thông báo cho họ tình hình ở đây, để họ nhanh chân đến.
Sau khi thông báo, Diệp Huyền Tần và Độc Lang nín thở, cẩn thận vượt qua kết giới.
Rất thuận lợi, họ đã vượt qua kết giới.
Bên trong kết giới cũng giống như bên ngoài, vẫn là đồng không mông quạnh, chẳng khác xa là mấy.
Nhưng vẫn không thể nào tìm được hơi thở của Hoa
Thiên Thành và Phương Tuấn Bình.
Diệp Huyền Tần nhìn kỹ một chút, nói: “Mấy cây số phía trước hình như có rất nhiều người, để ta đi xem một chút.”
Hai người cảnh giác cao độ phía trước, tốc độ đi không nhanh cũng không chậm.
Không bao lâu sau đó, một thị trấn nhỏ đã xuất hiện trong tầm mắt
Chỉ là thị trấn nhỏ này đầy rẫy sự kỳ quái.