Người đàn ông mặt quỷ?
Đấy chắc hẳn là người của Âm Ti rồi.
Chó Đen lại nói tiếp: “Người đàn ông mặt quỷ đó nói rằng Diệp Niệm Quân là thiên tài võ nghệ, nếu ở lại dương thế thì chỉ phí của trời thôi.”
“Ông ta. ông ta chắc hẳn là đã dẫn Diệp Niệm Quân đi để làm đồ đệ rồi, chắc chắc là sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đầu.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Vô liêm sỉ!
Diệp Huyền Tần vừa dùng sức ở tay thì phần đầu giường bằng gỗ cứ vậy bị anh bóp nát.
Lúc này, Diệp Huyền Tần đã hạ quyết tâm, anh nhất định phải xâm nhập được vào Âm Ti tổng đàn, để giết sạch hết đám người ở Âm Ti mới đượ!
c Diệp Huyền Tần nhìn về phía ông trưởng thôn: “Trưởng thôn, ông có biết lối vào tổng đàn của Âm Ti nằm ở đâu không?”
Trưởng thôn lắc đầu: “Không biết.”
“Nhưng mà đợi đến tối, tôi có thể dùng kế để dụngười của Âm Ti ra rồi ép hỏi vị trí của tổng đàn cũng được.
Diệp Huyền Tần: “Tốt lắm, vậy đêm nay tập trung ở vị trí của tổng đàn Âm Ti.”
“Tôi muốn tổng đàn của Âm Ti phải tắm trong biển máu.
Trưởng thôn: “Tôi đã hiểu.”
Chẳng bao lâu sau, phía xa xa vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Khuôn mặt Tử Gia lộ rõ vẻ mừng rỡ.
Bây giờ nếu ông chủ đưa mình đến bệnh viện để cấp cứu, biết đầu vẫn kịp để nối chân tay lại. “Ổng chủ, cứu tôi với!” Ông ta ngửa đầu, hô lên một cầu.
Ram!
Một bóng người cao lớn giảng xuống từ trên trời. Mặt đất rung lên, bụi đất bắn tung tóe khắp nơi. Khí thế trên người ông ta khiến mọi người cảm thấy rất khó thở.
Người này chính là “ông chủ” của Tứ Gia.
Diệp Huyền Tần vừa nhìn đã nhận ra đối phương có thân phận gì.
Đây chẳng phải là một vị cục trưởng trong số ba mươi tư người ở ba sở sáu bộ sao.
Lần trước, ở cuộc thi chung giữa các võ sĩ, Diệp Huyền Tần đã bắt được thống lĩnh của cả ba mươi tư sở và ba mươi tư bộ rồi, vị cục trưởng này cũng là một trong số đó.Hôm nay nhìn lại, xem ra chiến thần Côn Luân đã thật sự thả hết những người này ra rồi.
Đối phương nhìn hiện trường với ánh mắt lạnh lẽo, cuối cùng thì nhìn thẳng vào Tứ Gia: “Hừ, đồ bỏ đi, tôi cần ông làm gì chứ?”
Tứ Gia cũng rất áy náy, cúi đầu: “Tôi đã không hoàn thành trách nhiệm, mong ông chủ trách phạt”
Đối phương lạnh lùng đáp: “Ai làm vậy? Tự đứng ra đi.”
Ông trưởng thôn rít một hơi thuốc lá: “Ông nội của mày đấy.”
Đối phương tức giận quát lớn: “Gã cuồng vọng!”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Tôi chính là cục trưởng Trấn Vũ Lưu đấy, võ sĩ Đại Hạ này gặp tôi đều phải quỳ hết xuống! Ông gặp tôi mà lại không quỳ, đã vậy còn ăn nói ngông cuồng, ông có biết tội của mình không vậy?”
Ông trưởng thôn: “Biết biết cái rắm! Muốn đánh thì cứ đánh, lải nhải lắm thể làm gì?”
Đúng là coi trời bằng vung Trấn Vũ Lưu tức nổ phổi: “Lão già này, tôi cho ông thêm một cơ hội cuối cùng nữa đấy!”
“Ông đã vi phạm quy củ của giới võ đạo, theo luật thì phải chém bỏ. Tôi nể tình ông là một nhân tài, nếu bây giờ ông quỳ xuống, nguyện làm bề tôi của tôi thì tôi sẽ tha mạng cho ông!
Ông trưởng thôn bất đắc dĩ cười khổ; “Nếu sợ, không dám ra tay đánh nhau thì cứ việc nói thẳng, nóinhảm nhiều thể làm gì? Có đánh không đây? Ông đây hết kiên nhẫn rồi.”
Được, được, được lắm!
Lòng kiên nhẫn của Trấn Vũ Lưu cũng cạn: “Vậy thì tôi sẽ cho ông toại nguyện”
“Tứ đại hộ pháp đâu!”
Có!
Bốn Tôn Chiến Thần tiến lên một bước, hơi kh người với Trấn Vũ Lưu.
Trấn Vũ Lưu: “Liên thủ với tôi để lấy mạng chó của lão ta!”
Tuân lệnh!
Tứ đại chiến thần tập trung tinh thần, đăng đăng sát khí nhìn về phía ông trưởng thôn. “Ông trưởng thôn, lui ra đi.” Diệp Huyền Tần lên tiếng: “Giao chuyện này cho tôi.”
Thực lực của trưởng thôn thật ra vẫn cao hơn cả Trấn Vũ Lưu lẫn tử đại hộ pháp. Nhưng nếu muốn giết chết mấy người này thì cũng cần chút thời gian.
Diệp Huyền Tần không còn kiên nhẫn để chờ thêm nữa, nên anh quyết định đích thân ra tay. Ông trưởng thôn thấy hơi tiếc nuổi: “Thiếu chủ, cho tôi mười phút là đủ rồi.”
Ông trưởng thôn đã tu luyện cả đời để được bản lĩnh như bây giờ, nhưng nửa đời qua, ông chỉ ru rú trong làng chài nhỏ này, không có cơ hội để ra tay.
Hôm nay, mãi ông mới có cơ hội để lao ra đánh đấm, sao ông lại cam tâm bỏ qua chứ.
nhằm nhiều thế làm gì? Có đánh không đấy? Ông đây hết kiên nhẫn rồi”
Được, được, được lãm!
Lòng kiên nhẫn của Trấn Vũ Lưu cũng cạn: “Vậy thì tôi sẽ cho ông toại.nguyện.”
*Tửứ đại hờ pháp đậu!”
Có!
Bốn Tôn Chiến Thần tiến lên một bước, hơi khom người với Trấn Vũ Lưu.
Trấn Vũ Lưu: “tiên thủ với tôi để lấy mang chó của lão tat”
Tuân lệnh!
Tứ đại chiến thần tập trung tình thần, đằng đằng sát khí nhìn về phía ông trưởng thôn.
“Ông trưởng thôn, lui ra đi” Diệp Huyền Tần lên tiếng: “Giáo chuyện này cho tôi “
Thực lực của trưởng thôn thật ra vẫn cao hơn cả Trấn Vũ Lưu lần tứ đại hộ pháp. Nhưng nếu muốn giết chết mấy người này thì cũng cần chút thời gian.
Diệp Huyền Tần không còn kiên nhẫn để chờ thêm nữa, nên anh quyết đình đích thân ra tay: Ông trưởng thôn thấy hơi tiếc nuổi: “Thiếu chủ, cho tôi mười phút là đủ rồi Ông trưởng thôn đã tu luyện cả đời để được bản lĩnh như bây giờ, nhưng nửa đời qua, ông chỉ ru rú trong làng chài nhỏ này, không có cơ hội để ra tay.
Hồm nay, mãi ông mới có cơ hội để lao ra đánh đấm, sao ông lại cam tâm bỏ qua chứ.