“Tắt nguồn!” Thôi Đại Chí chửi rủa, “Mau tắt máy tính đi. Cái này còn cần tôi phải dạy mấy người sao?
Thư ký Quỳnh: “Nếu tắt nguồn cũng vô ích. Bên kia đã sao chép cơ sở dữ liệu lên điện toán đám mây rồi.”
Mẹ kiếp!
Ánh mắt của Thôi Đại Chí trở nên âm trầm thiếu chút nữa là ngất xỉu tại chỗ.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Bây giờ họ không có đủ thực lực để chống lại mà chỉ có thể mặc cho các hacker tàn phá!
Cú đánh này thực sự rất nghiêm trọng. Rằng anh ta nghiến đến sắp gãy: “Tên họ Diệp kia, đây đều là chuyện tốt mà anh đã làm phải không?”
“Hãy dừng lại ngay, nếu không thì cứ để pháp luật can thiệp, cuộc đời này của anh xem như đã kết thúc.”
Diệp Huyền Tần: “Không có chứng cứ thì đừng nói linh tinh.”
“Hơn nữa tôi có thể đảm bảo rằng cả đời này anh sẽ không bao giờ tìm thấy bằng chứng”
“Cho anh một lời khuyên, bây giờ anh nên nhanh tay bán cổ phiếu riêng cho đỡ lỗ, còn không thì cứ chờ hít không khí mà sống đi.”
Chết tiệt!
Làm sao anh ta có thể quên chuyện này được.
Thôi Đại Chí vội vã thao tác trên điện thoại di động của mình và bán tất cả các cổ phiếu tư nhân của bản thân.
Sau đó, anh ta gọi điện cho cảnh sát mà không do dự.
“Họ Diệp kia, tôi sẽ gọi cảnh sát ngay. Anh sẽ không có nhiều thời gian để lớn tiếng nữa đâu.”
“Anh bị tình nghi phạm tội thương mại với số tiền lên đến hàng nghìn tỷ đồng. ít nhất là ngồi tù mà nặng hơn chính là ăn kẹo đồng!”
“Gây chuyện với tôi tôi khiến anh sống không bằng chết.”
Diệp Huyền Tần bày ra vẻ mặt lãnh đạm: “Chúng ta chờ xem.”
Sau đó anh ta nhìn Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, hôm nay chúng ta hãy tái hôn, lát nữa anh sẽ tặng em một món quà lớn.”
Từ Lam Khiết tò mò hỏi: “Quà gì?”
Diệp Huyền Tần cười tỏ vẻ thần bí: “Em sẽ sớm biết thôi.”
Từ Lam Khiết bất lực: “Anh vẫn giả bộ bí hiểm như trước!”
Đám đông lại bắt đầu xì xào.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Thật kỳ quái, hiện tại tất cả mọi người đều bán cổ phiếu nhưng tại sao tài khoản tên Hắc Ám Vương này lại liều mạng mua?”
“Hắc Ám Vương là loại người gì vậy? Không biết có phải người này bị lừa đá vào đầu không.”
“Tôi không biết. Cũng không quan trọng, không liên quan đến chúng ta là được.”
Khoảng mười phút.
Cảnh sát không đến nhưng một đội quân đã đến.
Đánh giá về trang bị của đội quân này thì chắc chắn cấp bậc không thấp.
Người đứng đầu đội là Tướng quân Trấn Đô – Tham Lang.
Tim của Thôi Đại Chí đập loạn xạ vì phấn khích.
Rấy có khả năng số tiền liên quan đến lần phạm tội thương mại này rất lớn lên đến hàng trăm tỷ đô la nên cảnh sát không thể kiểm soát được mới cử quân đội đến. Thôi Đại Chí vội vàng chạy đến bên Tham Lang, “Xin chào tướng quân, ngài đến đây để xử lý chuyện của Tập đoàn Diệp Linh sao?”
Tham Lang gật đầu.
Thôi Đại Chí kích động đến mức suýt khóc: “Báo cáo tướng quân, chính người này đã giở trò phá rối.”
“Mau bắt lấy anh ta đi.”
Anh ta đưa tay ra chỉ vào Diệp Huyền Tần.
Tham Lang di chuyện đi về phía Diệp Huyền Tần. Thôi Đại Chí mỉm cười.
Một nụ cười đắc ý.
Dám đấu với tôi, tôi sẽ hủy hoại cả đời này của anh!
Tham Lang chạy đến chỗ Diệp Huyền Tần cười toe toét: “Anh, nhanh như vậy chúng ta đã gặp lại rồi.”
Diệp Huyền Tần: “Đừng cười cợt nhã như vậy, thi hành công vụ thì cần nghiêm túc hơn.”
Rõ!
Tham Lang chào một tiếng theo nghi thức quân đội, sau đó xoay người: “Hiện tại người phụ trách Tập đoàn Diệp Linh là ai, mau lăn tới đây cho ông!” Hừi Cũng đúng lúc này, não của Thôi Đại Chí ong ong và đôi mắt của anh ta gần như sắp rơi xuống đất.
Cái quái gì đây!
Đường đường là người đứng đầu một phương lại có thể gọi Diệp Huyền Tần là anh.
Và Diệp Huyền Tần dám mắng đối phương là “cợt nhả’!
Diệp Huyền Tần ít nhất cũng phải là một vị tướng có địa vị rất caol Mẹ nó, chồng của Từ Lam Khiết sao có thể là một người có địa vị cao như vậy!
Mẹ nó có một người chồng là tướng quân thì phải sớm nói chứ!
Tham Lang: “Cùng một câu tôi không muốn nói lần thứ hai!” @ Đôi chân của Thôi Đại Chí mềm nhữn và khuyu xuống vì sợ.