Diệp Huyền Tần tìm Tham Lang: “Tham Lang, dẫn anh em lui lại hết đi, thả quân địch vào.”
Tham Lang sốt sắng: “Anh, quân địch rất mạnh, còn có chiến thần bậc thiên giai nữa, anh…”
Anh ta lo Diệp Huyền Tần dùng hai đấm khó địch bốn tay, không chống lại được quân địch.
Diệp Huyền Tần: “Không thành vấn đề.”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Thấy Diệp Huyền Tần tự tin như vậy, Tham Lang cũng thoảng thả lỏng.
Anh ta tin Diệp Huyền Tần.
Tham Lang lập tức ra lệnh cho các chiến sĩ lui lại.
Quân ta lập tức làm bộ đánh không lại bại lui. Quân địch nhanh chóng đuổi theo, tiến vào cửa động.
Đội quân cường giả đông nghìn nghịt, sát ý tận trời, khí thế như bão lũ.
Nếu là người thường đối mặt với bọn họ thì sớm đã bị dọa chết khiếm rồi.
Diệp Huyền Tần một mình đứng thủ cửa động, hoàn toàn là dáng vẻ chỉ cần một người đã đủ giữ quan ải, vạn địch cũng không qua nổi.
Người dẫn đầu đội quân địch là ông vua lính đánh thuê Mỹ, chiến thần thiên giai tên Bill.
Bill lạnh lùng nhìn Diệp Huyền Tần: “Nhãi ranh, đồng đội của mày đều lui lại rồi, mày còn kiên trì cái gì?”
Diệp Huyền Tần: “Kiên trì chủ quyền, chính nghĩa!”
Phì!
Đám người cười vang.
“Ai cho mày can đảm đứng trước mặt ông mày nói chuyện chính nghĩa thế?” Bill bỡn cợt.
Có người gào lên: “Tôi biết anh ta, anh ta chính là Thần Soái Đại Hạ!”
Đám người ồ lên.
“Thì ra là Thần Soái nha, khó trách dám kiêu ngạo như vậy. Nếu là Thần Soái thời kỳ toàn thịnh có khi đã dọa sợ chúng ta rồi, nhưng bây giờ Thần Soái cũng chỉ là một kẻ tàn phế thôi, không cần phải So.”
Bill cười lạnh: “Thần Soái, mày biết không? Trước giờ tao luôn mơ tới ngày có thể tự tay chém chết mày đấy! Bây giờ ước mơ thành sự thật, cảm ơn mày tạo cơ hội cho tạo. Ha ha! Thần Soái là của tao, không cho phép kẻ nào cướp của ông hết!”
Dứt lời, Bill vọt về phía Diệp Huyền Tần.
Tốc độ nhanh như sao xẹt, cuốn lên từng trận gió bụi.
Diệp Huyền Tần đứng vững nơi cửa động, thờ ơ không thèm cử động, thậm chí còn không buồn nhíu mày lấy một cái.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Đến tận khi Bill vọt tới trước mặt Diệp Huyền Tần mới có động tác.
Anh nâng tay lên, nhẹ nhàng tùy ý đánh về phía mặt Bill.
Chát!
Tiếng bạt tai chát chúa vang lên, Bill vốn đang dùng toàn lực lao tới liền thuận thế ngã nhào sang bên cạnh.
Mà cơ thể Bill vừa chạm đất, Diệp Huyền Tần đã nhấc chân phải giảm mạnh xuống đầu anh ta. Đầu Bill nổ tung ngay tại chỗ, máu tươi và vụn óc văng tung tóe, thậm chí hai tròng mắt bắn thẳng lên cây, treo lủng lẳng bị gió thổi đung đưa.
Đám người vừa ồn ào náo nhiệt chợt im phăng phắc.
Toàn trường lặng ngắt.
Đoàn người trợn to mắt, không dám tin nhìn cảnh tượng trước mặt.
Ông vua lính đánh thuê nước Mỹ.
Chiến thần bậc thiên giai.
Vậy mà không đỡ nổi một đòn của Diệp Huyền Tần, sống sờ sờ bị đối phương đạp vỡ đầu.
Đệch mợ chứ!
Phim truyền hình còn không diễn như vậy có được không? Có thật là Thần Soái bị phế như thiên hạ đồn đại không vậy?
Không! Dù Thần Soái ở thời kì đỉnh cũng không mạnh như thết Lại nhớ tới khí thế Diệp Huyền Tần bộc phát ra khi vừa ra tay, thật sự viễn siêu cảnh giới chiến thần.
Một ý tưởng to gan lại khủng bố dần lan tràn trong đầu đám người.
Thần Soái đã thăng tới vương cảnh!
Phịch phịch, phịch phịch!
Từng người bên quân đối địch không tự chủ được mà quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền Tần.
Đối với bọn họ mà nói, vương cảnh chính là thần!
Quỳ trước mặt thần không có gì sai cả.
Tất nhiên số người quỳ xuống vẫn là số ít.
Đa số kẻ địch đều tồn may mắn rằng người đông thế mạnh, đứng thẳng ồn ào nói.
“Không ngờ chỉ trong một ngày mà Thần Soái đã từ kẻ tàn phế biến thành vương cảnh.”
“Quặng linh thạch thật quá kì diệu.”
“Phế nhân đều có thể đột phá vương cảnh, chúng ta đoạt được linh thạch chắc chắn cũng có thể làm được.”
“Diệp Huyền Tần, quặng linh thạch thuộc về toàn bộ võ giả, mày không được nuốt riêng cho mình.”
“Đúng, giao quặng linh thạch ra đây.”