Mục lục
Thần soái hộ quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1685


Con mèo kia cút ra ngoài cho ông.


Tiếng chửi rủa tức giận của Độc Lang truyền đến từ ngọn núi Thần.



VietWriter cập nhật nhanh nhất.


Diệp Huyền Tần nhìn xuống liền nhìn thấy Độc Lang mặt mũi bầm dập, vết thương đầy mình, đang leo lên ngọn núi Thần một cách khó nhọc.


Anh ta đã bị thương rất nặng, đến nửa đường thì không leo nổi nữa, có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào.


Diệp Huyền Tần dứt khoát giải phóng kình khí để kéo Độc Lang lên. Độc Lang mồm thở hồng hộc, không quan tâm đến việc nghỉ ngơi liền đến lao đến hang hổ: “Con mèo nhỏ cút ra ngoài cho ông. “Chúng ta lại đại chiến ba trăm hiệp!


Gru!


Hổ Vương từ trong hổ huyệt nhảy ra, nhìn chằm chằm vào Độc Lang.


Độc Lang muốn xông vào đánh nhau, nhưng bị Diệp Huyền Tần ngăn lại: “Độc Lang, bỏ đi. “Cậu bị thương rất nặng, hiện tại không phải là đốithủ của Hổ Vương. “Trị thương trước đã. Đợi sức mạnh hồi phục rồi hằng đấu với Hổ Vương.


Nhưng Độc Lang rướn cổ nói: “Anh, anh không cần khuyên em. “Ý em đã quyết, nếu hôm nay không khuất phục được con mèo này, em thề không làm người nữa.” Độc Lang tháo thắt lưng xuống, rồi lao vào hang cop.


Trong hang cọp đột nhiên vang lên tiếng leng keng, kèm theo là tiếng Hổ Vương gầm thét giận dữ và tiếng gào rú dữ tợn của Độc Lang Diệp Huyền Tần đành bất lực, không quan tâm đến Độc Lang nữa.


Anh rất hiểu Độc Lang, thắng nhóc này là một tên cố chấp, việc mà cậu ta đã quyết định thì đến mười con bò cũng không thể kéo ra được. Diệp Huyền Tần chui vào một hang động tự nhiên, bọn người Tham Lang, ông Sở, Bất Chí đều đang trị thương ở đây.


Linh khí tự nhiên trong hang động này là dày đặc nhất, thân thể bọn họ đắm chìm trong linh khí, không ngừng được bổ sung, nội thương và ngoại thương trên người cũng nhanh chóng được chữa lành.


Sức mạnh cũng đang tăng lên nhanh chóng.


Diệp Huyền Tần ước tính rằng với tốc độ hồi phục này, chưa đến sáng ngày mai bệnh ẩn của bọn họ sẽ được chữa khỏi, sức mạnh của bọn họ cũng sẽ được khôi phục về trạng thái Tuyệt Điện.Diệp Huyền Tần không quấy rầy mấy người này, anh ngồi ở cửa hang để làm Hộ Pháp cho bọn họ.


Đến nửa đêm, trăng sáng sao thưa, một bóng đen thoăn thoắt leo lên đỉnh núi Thần.


Diệp Huyền Tấn cảnh giác nói: “Là ai?”


Đồng thời anh cũng giải phóng kình khí, một khi đối phương có chút chuyển động, lập tức sẽ bị giết chết “Là tôi!” là giọng của chiến thần Côn Luân: “Thần Soái, tôi đã đưa Lam Khiết đến rồi!”



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


Diệp Huyền Tần vội vàng đón lấy, ôm Từ Lam Khiết vào lòng.


Sau vài ngày hôn mê, cơ thể Từ Lam Khiết càng nhẹ hơn, yếu ớt không chút sức lực.


Diệp Huyền Tần lo lắng nói: “Trên đường đi có gặp phải bọn người Âm Ti không.”


Toàn quân của phân đàn thứ mười của Âm Ti đã bị tiêu diệt, Diệp Huyền Tần lo rằng chiến thần Côn Luân sẽ bị những kẻ khác của Âm Ti theo dõi. Chiến thần Côn Luân nói: “Đừng lo lắng, suốt đường đi tôi đều rất thận trọng, không thể có người theo dõi tôi được.”


Diệp Huyền Tân: “Tốt”


“Giao chôn ông một nhiệm vụ nữa.”


“Lập tức tra hỏi Vương Lập Thành, tăm tích của Tiểu Quân Quân “Không từ bất kỳ thủ đoạn nào!”


Chiến thần Côn Luân: “Yên tâm, không sẽ cố gắnghết sức”


Diệp Niệm Quân là cháu ngoại của chiến thần Côn Luân, làm sao ông ta có thể không quan tâm đến chuyện này được.


Diệp Huyền Tần ôm Từ Lam Khiết đi vào hang động tự nhiên.


Linh khí tự nhiên này chính là khắc tinh lớn nhất của âm khí.


Ngay khi Lam Khiết được linh khí tự nhiên bao bọc lấy, rất nhiều âm khí trong cơ thể đã bị tống ra ngoài.


Diệp Huyền Tần vui mừng khôn xiết, lần này Lam Khiết đã được cứu rồi.


Diệp Huyền Tần cũng nhân tiện giúp Từ Lam khiết chăm sóc cơ thể.


Ngày hôm sau, tia nắng đầu tiên của buổi sáng sớm đã rọi vào hang động này.


Diệp Huyền Tần đang ngủ say, lờ mờ cảm thấy có một bàn tay mềm mịn đang vuốt ve khuôn mặt mình.


Anh cảnh giác mở mắt ra, lại phát hiện Từ Lam Khiết đã tỉnh lại.


Diệp Huyền Tần nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, em tỉnh rồi, thật tốt quá. Từ Lam Khiết chui vào trong lòng Diệp Huyền Tần: “Anh Diệp, em biết anh sẽ không chết, anh làm sao có thể bỏ lại em và Niệm Quân được.


Trước đây ở trước cổng quốc phủ, Diệp Huyền Tần rơi xuống vực sâu thăm thẳm, mọi người ở Đại Hạ đều biết anh rơi xuống đó Sau khi hay tin về việc này, Từ Lam Khiết liên ngất xỉu ngay tại chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK