Phòng khám Thanh Xuân chật kín hết cả người, làm ăn kinh doanh cực kì tốt.
Chiếc Rolls-Royce Phantom của Vương Minh vừa dừng lại thì đã hấp dẫn được rất nhiều sự chú ý của mọi người.
Tuy không biết chủ nhân chiếc xe này có thân phận thế nào nhưng có thể lái được chiếc xe này thì không giàu cũng là nhà quyền quý.
Bọn họ không thể trêu vào được.
Mọi người cảm thấy hơi sợ hãi nên ai cũng né ra để nhường lại một con đường.
Minh Vương và Tử Hàm dẫn theo một đám vệ sĩ bước vào phòng khám.
Vệ sĩ hét lên với nhóm bệnh nhân tới khám: “Mau tránh ra để ông chủ chúng tôi vào trong khám trước.”
Bệnh nhân ngẩng đầu lên nhìn Vương Minh với vẻ mặt sợ hãi và đứng dậy định nhường đường.
Thế nhưng Từ Huy Hoàng lại giữ cổ tay bệnh nhân đó lại, không để người đó đi.
“Muốn khám bệnh thì mời ra ngoài xếp hàng, làm đúng theo nguyên tắc.”
Vệ sĩ nổi giận: “Ông đám bắt ông chủ chúng tôi phải làm theo mấy cái nguyên tắc vớ vẩn của phòng…”
Vương Minh vội vàng vỗ vai vệ sĩ, nói: “Thôi bỏ đi, chúng ta ra ngoài xếp hàng đi.”
Vệ sĩ cũng hết cách nên đành phải ra ngoài xếp hàng.
Anh ta cảm thấy ấm ức không nói nên lời!
Vương Minh chính là ông trời của cả cái tỉnh Hà Sơn này, nguyên tắc và quy luật của nơi đây là do ông ta quyết định.
Bây giờ một bác sĩ của phòng khám bé tí như lỗ mũi lại dám bắt Vương Minh phải làm theo nguyên tắc của mình… Đúng là lật trời rồi!
Kiên nhẫn đứng chờ đợi hơn hai tiếng đồng hồ mới chờ đến lượt của Vương Minh.
Từ Huy Hoàng cũng không có thành kiến gì với Vương Minh từ hành động chen hàng của bọn họ lúc nãy, ông vẫn đối xử hết sức công bằng và bình đẳng như tất cả mọi người.
“Thưa ông, ông cảm thấy khó chịu ở đâu thế?”
Vương Minh nói: “Tôi muốn chữa ung thư tuyến tiền liệt.”
Từ Huy Hoàng thở dài: “Thưa ông, thật lòng xin lỗi, tôi không có đủ năng lực để làm việc đó, Tôi đề nghị ông nên đến các bệnh viện lớn ở nước ngoài để khám chữa bệnh xem sao.”
Vương Minh cười nói: “Bác sĩ Hoàng khiêm tốn quá, tôi đọc được tin tức về bác sĩ, nghe tiếng nên mới đến thăm.”
Từ Huy Hoàng vội hỏi: “Thưa ông, thật ra đó chỉ là những tin tức giả dối, tôi đã đưa ra thông báo giải thích rõ ràng mọi chuyện hết rồi, ông không đọc được nó ư? Tôi khuyên ông nên đến các bệnh viện cấp trung ương hoặc là bệnh viện quốc tế khám xem sao, tuy là xác suất chữa khỏi bệnh rất thấp nhưng nó vẫn có xác suất thành công đấy thôi.”
Vương Minh nhíu mày nhăn mặt, nói: “Bác sĩ Hoàng, tôi biết hành động chen ngang hàng lúc nãy đã khiến bác sĩ cảm thấy khó chịu nhưng bác sĩ không thể dùng đó làm cái cớ để thấy chết không cứu được.”
Từ Huy Hoàng vội vàng giải thích: “Thưa ông, ông hiểu lầm gì đó rồi. Lương y như từ mẫu, làm sao tôi có thể bỏ mặc một bệnh nhân không cứu vì chuyện nhỏ nhặt như thế được. Thế nhưng tôi thật sự không thể làm được điều đó.”
Cuối cùng Vương Minh đành phải bất đắc dĩ thở dài: “Thôi bỏ đi, bác sĩ cứ kê cho tôi lại đơn thuốc bác đã cho bệnh nhân từng bị ung thư tuyến tụy từng đến đây trước đó là được.”
Từ Huy Hoàng nóng nảy nói: “Thưa ông, tại sao ông lại khăng khăng không nghe lời tôi khuyên thế nhỉ, những lời tôi nói là thật đấy. Đơn thuốc tôi kê cho người mắc ung thư tuyến tụy trước đó mà ông nói chỉ là những vị thuốc bổ cho cơ thể bình thường thôi… Hơn nữa tôi còn nghi ngờ rằng người đó hoàn toàn không hề mắc phải ung thư tuyến tụy…”
Bấy giờ, Tử Hàm bỗng nhiên ho khan đã ngắt ngang lời Từ Huy Hoàng nói.
Ông ta kéo Từ Huy Hoàng vào trong góc, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Hoàng, phiền bác sĩ hãy kê toa thuốc đi. Tôi biết đơn thuốc đó rất khó có thể chữa được bệnh ung thư tuyến tụy của ông anh nhà tôi nhưng cứ xem như cho anh ấy một thứ để an ủi tinh thần đi.”
Từ Huy Hoàng cười khổ: “Thôi thế cũng được, ầy, ông anh đó của ông đúng là ngang bướng.”
Tử Hàm mỉm cười nói: “Cũng hết cách rồi, người sắp chết thì không cách nào dễ dàng buông tha cho cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của mình được.”
Một lời hai nghĩa!
Từ Huy Hoàng ghi lại đơn thuốc đã từng kê cho Lưu Béo rồi đưa cho Vương Minh.
Vương Minh đích thân đi lấy thuốc rồi mới dẫn người của mình đi.”