Diệp Huyền Tần nhẹ nhàng mim cười, cách nghĩ đúng đắn của Diệp Niệm Quân Quân đều là công lao dạy dỗ của Từ Lam Khiết.
Chỉ là Diệp Huyền Tần có chút không đành lòng, con đường luyện võ xa xôi trắc trở, phải trải qua sự khó khăn mà người thường không làm được, chịu đựng những đau đớn mà người thường không phải chịu, có người bố nào đành lòng nhìn con mình chịu khổ chịu cực chứ
Diệp Huyền Tần khuyên: “Tiểu Quân Quân, luyện võ không dễ dàng như con nghĩ đâu, phải chịu rất nhiều cực khổ, con có kiên trì tới cùng được không?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Diệp Niệm Quân gật đầu: “Con có thể làm được.
“Bố ơi, con nói cho bố nghe một bí mật, thật ra. Tiểu Quân Quân đã từng luyện võ, con biết được luyện võ rất vất vả, nhưng mà con sẽ làm được mà.”
Diệp Quân Đạo kinh ngạc nói: “O! Con đã từng lọc võ, ai dạy cho con Diệp Niệm Quân nói: “Là Tiểu Quân Quân tự học dó.”
“Tiểu Quân Quân nhìn thấy phòng bố có vài quyền dạy võ công, nên đã xem qua rồi học theo “Chỉ là, có nhiều chữ Tiểu Quân Quân không biết đọc, nên chỉ học được một ít.
Cái gì?
Lúc này Diệp Huyền Tần bị dọa cho sợ luôn rồi.
Phòng anh làm gì có mấy quyền dạy võ, đó đều là bí thuật cổ đại, là lần trước môn phiệt Chung Thị đến cho anh.
Nội dung bên trong, đều là viết bằng chữ Trung Cổ, thấm sâu khó hiểu, sợ ngay đến cả người trường thành còn khó hình dung được.
Nhưng Diệp Niệm Quân còn đang trong quá trình đi học mẫu giáo, chỉ biết được vài chữ, con bé thật sự có thể xem được đại khái những chữ trong mấy quyển bí thuật cổ đại sao?
Điều này tuyệt đối không thể nào.
Diệp Huyền Tần ngập tràn nghi hoặc, hỏi: “Tiểu Quân Quân, con nói thật với bố, có phải con đang đùa với bố không?”
“Con chỉ biết được vài chữ, làm sao hiểu hết được máy quyền bí thuật đó được
Ông Sở nhịn cười: “Tôi nói này Thần Soái, có phải ngài chưa từng chăm sóc cho Tiểu Quân Quân đúng không?”
“Lúc nãy tôi phát hiện, trình độ nhận biết hán tự của con bé có thể ngang hàng với học sinh cấp hai, vốn từ vựng thật khiến người khác kinh ngạc.
“Lẽ nào ngài không biết sao?”
Diệp Huyền Tần cười ngượng ngùng. không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là Tử Lam khiết dạy chữ cho Diệp Niệm Quân rồi.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Bản thân mình đã quá lớ là đối với việc dạy dỗ Tiểu Quân Quân rồi.
Sự nhanh nhạy, sức mạnh, trí thông minh của con bé vượt qua một người bình thường, cả phương diện lĩnh hội cũng vô cùng xuất sắc.
Nói con bé là thiên tài võ học trong hàng tỷ người không hề nói quá.
Diệp Huyền Tần nói: “Tiểu Quân Quân, con có thể đem những công phu con học được, luyện cho bổ xem xem”
“Hay là con cùng anh ta đấu một trận, thế nào?” Anh chỉ tay về phía Bánh Nướng.
Diệp Niệm Quân từ lúc sinh ra đã có tinh thần không sợ trời sợ đất, không vì đối phương là người lớn mà tỏ ra sợ hãi
Cô bẻ gật đầu: “Được. Chủ, mong được chỉ giáo
Câu nói hành lễ của người học võ này, chắc là học được trên tivi.
Bánh Nướng cười haha đi lên xoa đầu của Diệp
Niệm Quân.
“Cổ nhóc, chốc nữa chúng ta phải biết điểm dừng, thủ hạ lưu tình nhé.”
Diệp Niệm Quân gật đầu mạnh, đôi gò má nhỏ khẽ rung lên.
Bắt đầu!
Diệp Niệm Quân vung tay về phía Bánh Nướng, nhưng nắm đấm còn chưa đụng tới Bánh Nướng, Bánh Nướng đã lảo đảo lùi về phía sau hai bước, ngã phich xuống đất.
“E hèm…nhóc con, lợi hại quá.”
“Chú không phải là đối thủ của con, chủ tình nguyên nhận thua
Mọi người: “ Kẻ ngốc còn biết được, Bánh Nướng cố tình nhường Diệp Niệm Quân. Anh ta thấy cuộc đấu võ với Diệp Niệm Quân này chỉ là do Diệp Huyền Tấn đang đùa với anh ta.
Diệp Huyền Tần tức giận: “Bánh Nướng, anh nghiêm túc cho tôi “
“Còn không đừng trách tôi không khách sáo với
Cái gì vậy? anh.”
Nhìn Diệp Huyền Tấn tức giận, Bánh Nướng mới ý thức được, anh không hề đùa giỡn mình.