Mọi người đều lắc đầu.
Chỉ với hai chữ “Mạnh Bà” thôi thì bọn họ đã không dám nêu bất kì một ý kiến gì nữa rồi.
Mạnh Bà nói: “Không có ý kiến gì thì tốt. Đi thôi, theo tôi xuống lầu, tôi tặng cho mọi người một món quà ra mắt.”
Mạnh Bà dẫn mọi người xuống lầu.
Dưới lầu là hai chiếc xe chở tiền.
Mạnh Bà ra lệnh cho người bên mình mở cửa xe ra.
Tiền!
Những cọc tiền sáng chói lóa, hai chiếc xe chứa đầy tiền.
Nếu như tính sơ sơ thôi thì chắc cũng phải tầm ba ngàn năm trăm tỷ đồng!
Tim mọi người sắp bay ra ngoài đến nơi, đúng là tiền nhiều vung tay mạnh.
Mạnh Bà nói: “Nghe bảo là bây giờ mọi người đang cực kì thiếu thốn tiền bạc hả? Số tiền này có đủ để cầm chứng không? Ổn định Bàn Khẩu trên địa bàn của mỗi người, vài ngày nữa hãy theo tôi đi bao vây và diệt trừ Diệp Huyền Tần, báo thù cho Vương Minh!”
Mọi người cực kì kích động gật đầu.
Có số tiền đó thì đừng nói là ổn định lại Bàn Khẩu, nó còn đủ để mở rộng quy mô ra thêm vài phần nữa là.
Đến lúc đó thì tất cả các thế lực của tỉnh Hà Sơn sẽ được Mạnh Bà của tổ chức Tử Dạ dẫn dắt đi tới bao vây và giết chết Diệp Huyền Tần, lần này thì Diệp Huyền Tần còn sống được ư?
Đúng thật là buồn cười.
Thúy Lan nhảy lên một chiếc xe, nói: “Tôi sẽ tìm hiểu về Diệp Huyền Tần trước. Cả Vương Minh cũng chết trong tay anh ta, chắc chắn tên đó phải có bộ xương cứng khó nuốt lắm. Càng khó nuốt thì tôi lại càng thích.”
Xe của Phạm Thúy Lan nhanh chóng lao đi và tình cờ gặp được đoàn xe của Hồ Thanh Sơn giữa đường.
Hai bên cùng dừng xe lại như đã được hẹn trước, Hồ Thanh Sơn chui vào xe của Phạm Thúy Lan.
Hồ Thanh Sơn: “Đã lấy được Bàn Khẩu của Hà Sơn chưa?”
Phạm Thúy Lan: “Dễ như ăn một bữa sáng.”
Hồ Thanh Sơn thở phào nhẽ nhõm: “Thế là tốt rồi. Một tuần sau dự án Tình Yêu Khuynh Thành được hoàn thành xong cũng là lúc cô ở trong tôi còn tôi ở ngoài sáng, cùng nhau ra tay với Diệp Huyền Tần, đến lúc đó dù Diệp Huyền Tần có mười cái mạng cũng không đủ chết nữa là.”
Phạm Thúy Lan nói: “Biết rồi. Bây giờ mời anh xuống xe cho, tôi phải đi gặp Diệp Huyền Tần.”
Hồ Thanh Sơn: “Đi gặp thằng đó làm gì?”
Phạm Thúy Lan: “Đến gặp mặt thử xem thế nào, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng chứ. Mặt khác, Diệp Huyền Tần đã giết chết anh trai tôi nên tôi cũng phải tới cảm ơn người đó một câu.”
Hồ Thanh Sơn giơ ngón tay cái lên: “Độc địa, đúng là Mạnh Bà nó khác.”
Anh ta xuống xe.
Phạm Thúy Lan lái xe đi mất.
Hồ Thanh Sơn duỗi lưng, cảm thấy cả người thoải mái hẳn.
Thật ra Hồ Thanh Sơn đã lên kế hoạch để dụ dỗ Phạm Thúy Lan nên bấy giờ anh ta cảm thấy lo lắng liệu một chút “sự cố trong quá trình chữa bệnh” không đủ để lấy được mạng của Diệp Huyền Tần.
Thế nên anh ta mới kéo Phạm Thúy Lan vào để giành lấy Bàn Khẩu.
Đến lúc đó thì cả hai nét bút cùng viết, cả ngấm ngầm và công khai, hai mũi tên cũng chĩa vào thì dù Diệp Huyền Tần có bảy mươi hai phép thần thông cũng phải chấp nhận chịu chết.
Diệp Huyền Tần hoàn toàn không hề quan tâm đến những trò vặt vãnh Hồ Thanh Sơn đang bày ra sau lưng mình, vẫn thoải mái vui vẻ sống cuộc sống mình đang có.
Anh vẫn đứng sừng sững mặc cho gió táp mưa sa.
Anh đưa Uyển Nhi đến nhà trẻ mới rồi lái xe tới tập đoàn Diệp Linh.
Vừa mới xuống đường anh đã bị một đội xe cản đường.
Diệp Huyền Tần dừng xe lại, bước xuống.
Đoàn xe đó cũng dừng lại và có hơn năm mươi binh sĩ bước xuống, người đi đầu kia chính là Sói Hoang.
Mọi người cùng quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền Tần: “Chào chỉ huy Tần.”
Diệp Huyền Tần nhíu mày: “Ai bảo các anh đến đây tìm tôi.”
Sói Hoang vội vàng đứng dậy đi tới chỗ Diệp Huyền Tần, cười cợt nói: “Anh, em có mấy tin tức lớn muốn báo cho anh biết. Lần trước anh hỏi em rốt cuộc anh với chị dâu còn thiếu mắc xích quan trọng nào ấy, em vắt óc ra suy nghĩ mãi, cuối cùng mới nghĩ ra.”
Diệp Huyền Tần mừng rỡ: “Ồ, cậu nói anh nghe xem nào?”
Sói Hoang tỏ ra vẻ bí ẩn lấy ra một hộp áo mưa trong túi, nói: “Em lấy mạng mình ra thề là hai người đang thiếu cái này.”
Diệp Huyền Tần lập tức đen mặt.
“Thế nên cậu dẫn hơn năm mươi chiến sĩ đến đây, lái một đống xe xịn chỉ để tới đây đưa cho tôi cái thứ này á?”