Sau lộ trình nửa ngày, bọn họ đến một thị trấn nhỏ.
Lại tiếp tục băng qua một mảng lớn núi non trùng điệp, mới tới được điểm đến hôm nay: thôn Tám Tiên.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Phía trước toàn là đường núi, không hề có phương tiện đi lại nên chỉ có thể đi bộ.
May mắn thay, đội ngũ này đã báo động cho chính quyền địa phương.
Chính quyền địa phương trực tiếp cử một chiếc trực thăng đưa Diệp Huyền Tần và Độc Lang đến thôn Tám Tiên.
Về phần các chiến sĩ khác thì đi bộ về phía trước.
Sau khi trải qua một phen trắn trọc, cuối cùng cả hai cũng tới đích đến: một ngôi nhà dân đơn sơ.
Độc Lang thở dài liên tục: “Một nhà có bốn liệt sĩ mà người nhà lại sống rất đơn sơ, điều kiện khó khăn, tôi thật có lỗi với những chiến sĩ ở Bắc Cương.”
“Anh, sau khi trở về em nguyện ý giam mình nửa năm.” Diệp Huyền Tần: “Kiểm tra tình huống trước đã.”
“Đi, vào trong.”
Diệp Huyền Tần và Độc Lang vừa bước vào thì tầm mắt đã bị thu hút bởi vật cống trên bàn trong nhà.
Mặc dù bà lão sống trong cảnh nghèo khó, tuy nhiên vật cống trên bàn lại thuộc loại tốt nhất và rất thịnh soạn.
Trái cây, bánh ngọt, thịt tươi.
Vật cống trên bàn, đặt bốn cái linh vị.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Diệp Huyền Tần và Độc Lang thế mới biết, hóa ra bố của bà lão cũng là liệt sĩ.
Cho đến nay, bố của bà lão, chồng và ba đứa con trai đều chết trên sa trường.
Hoàn toàn xứng đáng là nhà của các liệt sĩ! Trong lòng Độc Lang càng thêm áy náy, thậm chí không còn mặt mũi để biểu lộ ý đồ đến của mình.
Anh ta muốn Diệp Huyền Trần giao tro cốt của Vương Vĩ lại cho bà lão.
Nhưng, anh ta gọi Diệp Huyền Tần vài tiếng mà anh ấy không trả lời.
Độc Lang ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện Diệp Huyền Tần đang nhìn vào tấm linh vị đến ngẩn người, trong mắt của anh lóe lên sắc thái khác thường.
Diệp Huyền Tần dò hỏi: “Bà lão, dám hỏi những linh vị này đều là do người nào đã viết vậy?”
Bà lão thở dài, lau linh cữu cẩn thận từng li từng tí.
“Những linh vị này được một Bách Phát Ông gửi tới”
Ba chữ “Bách Phát Ông” đã chạm sâu vào dây thần kinh của Diệp Huyền Tần.
Anh nóng lòng hỏi lại: “Bà lão, bà có biết thân phận của Bách Phát Ông đó không?”
“Hoặc là, bất kì tư liệu gì về ông ta”
Bà lão lắc đầu: “Tôi không biết gì ca.
Diệp Huyền Tần suy nghĩ chút lại nói: “Bách Phát Ông kia đưa linh vị người thân của bà đến, chắc hẳn ông †a có quan hệ không đơn giản với họ.”
“Bà lão, dám hỏi lúc còn sống người thân của bà từng đi lính ở đơn vị nào, làm công việc gì?”
Bà lão lại lắc đầu; “Tôi cũng không biết, bọn họ chưa bao giờ nói cho tôi nghe.”
Diệp Huyền Tần lấy ảnh chụp sư phụ và thanh niên chụp hình chung ra đưa cho bà lão nhìn: “Bà lão, Bạch Phát Ông năm đó gửi linh vị đến là ông ta đúng không?”
Bà lão nhìn thoáng qua, không chút do dự gật đầu: “Không sai, chính là ông ta.”