Thế mà tên này lại muốn đuổi người ta đi…
Có trò hay để xem rồi.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Đầu vuốt keo vốn đang xem tài liệu, lúc đầu không hề để ý đến Diệp Huyền Tần, đến khi đối phương muốn anh ta rời đi thì tầm mắt anh ta mới rời khỏi đống tài liệu.
Anh ta có vẻ rất tức giận: “Con mẹ nó, anh là ai mà dám đuổi tôi.”
Chờ đến khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Diệp Huyền Tần cả người anh ta chợt co rúm lại, lời nói đến miệng lại bị nuốt xuống.
Lúc này anh ta bắt đầu tự hoài nghi cuộc sống. Là mình hoa mắt nhìn lầm rồi, hay là do ảo giác . Thân soái!
Giờ phút này người đứng trước mặt mình thực sự là Thần soái Diệp Huyền Tần sao?
Thần soái, vị chỉ huy truyền kỳ đó, đức tin của mọi người, làm sao có thể đột nhiên đứng ở trước mặt mình!
Hay là do mình nhận làm người?Không thể nào là nhận làm được, trên đời này cũng chỉ có Thần soái mới dám nói thẳng muốn anh rời khỏi chỗ ngồi như vậy.
Sửng sốt mất tầm một giây đầu vuốt keo vội vàng đứng lên định quỳ trước mặt Diệp Huyền Tần.
Nhưng Diệp Huyền Tần lại lập tức thi triển một đạo khí kình, nâng cái chân đang quỳ xuống của đầu vuốt keo lên.
Thân phận của anh tuyệt đối không được để lộ ra ngoài, nếu làm kinh động đến người của Âm Ti khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch ngày mai.
Cùng lúc đó anh liền nháy mắt với anh chàng đầu vuốt keo.
Trong nháy mắt đầu vuốt keo đã hiểu được ý tử của Diệp Huyền Tần: Bây giờ Thần soái không tiện để lộ thân phận.
Nhìn thấy đầu vuốt kẹp đứng lên Đỗ Văn Xương còn tưởng rằng anh ta tức giận, vội vàng chạy qua: “Tuần Phủ đại nhân, hết sức xin lỗi ngài.”
“Người này là một kẻ điên xông nhầm vào hội trường.”
“Tôi sẽ cho người đuổi anh ta đi ngay.
Nhưng đầu vuốt keo lại cản lại Đỗ Văn Xương: “Để anh ấy ngồi ở đây.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Gì?
Đỗ Văn Xương và Ninh Vân Huyện còn tưởng là mình nghe lầm, đường đường là quan Tuần Phủ mà lại cam lòng nhường ghế cho một người làm công ăn lương?Chắc chắn là do Tuần Phủ đại nhân bị quấy rầy nên tức giận không muốn tiếp tục ở lại đây. Đỗ Văn Xương vội vàng nói: “Tuần Phủ đại nhân, anh ta không có tư cách ngồi ở đây.”
“Ngài đừng nóng giận..
Nhưng đầu vuốt keo lại lạnh nhạt hỏi lại: “Tại sao anh ấy lại không đủ tư cách ngồi ở đây?”
Đỗ Văn Xương: “Anh… anh ta chỉ là một người dân thường.
Đầu vuốt keo. “Nghi thức cầu nguyện vốn là để toàn dân cùng chung vui. “Chỉ cần là con dân Đại Hạ chúng ta thì đều có tư cách ngồi ở đây. “Anh ấy cũng là công dân của Đại Hạ vì sao lại không có tư cách ngồi?”
Chuyện này…chuyện này.
Đỗ Văn Xương á khẩu không trả lời được.
Đầu vuốt keo nói với Diệp Huyền Tần nói: “Đúng lúc tôi còn có việc khẩn cấp cần xử lý, anh cứ ngồi ở đây đi.”
Nói rồi anh ta xoay người rời đi.
Diệp Huyền Tần nhàn nhạt liếc mắt nhìn Đỗ Văn Xương: “Giờ tôi có tư cách ngồi ở đây không?”
Đỗ Văn Xương lại á khẩu không trả lời được. Diệp Huyền Tần ôm Diệp Niệm Quân ngồi xuống. Đám người đứng xem cũng choáng váng. Anh chàng đầu vuốt keo kia thế mà lại là Tuần Phủ đại nhân.
Là quan lớn của tỉnh.
Thông thường mà nói, nếu các quan chức cấp cao.
trong tỉnh bị đuổi đi thậm chí là chỉ bị quấy rây thì họ tất nhiên sẽ nổi giận và trị tội người kia, nhưng quan Tuần Phủ không những không trách cứ mà lại còn chủ động nhường ghế rồi vội vàng rời đi.
Rốt cuộc là Tuần Phủ thật sự bình dị gần gũi, cùng vui với nhân dân, hay là người trẻ tuổi kia có lai lịch lớn?
Mọi người xôn xao nghị luận, không thể xác định chắc chản.
Đỗ Văn Xương và Ninh Vân Huyên cũng không thể xác định nguyên nhân là gì, hai người đành yên lặng ngồi xuống Nếu là vế trước thì dễ nói, nếu là vế sau, là Tuần Phủ vì kiêng dè thân phận của Diệp Huyền Tân nên mới rời đi, vậy thì thân phận của Diệp Huyền Tần là gì mà lại có thể áp đảo cả Tuần Phủ?
Đỗ Văn Xương hạ giọng hỏi Ninh Vân Huyên: “Lúc trước cô nói với tôi chồng cô ấy chỉ là một người làm công ăn lương.”
“Sao cô lại biết?”