Đám người Tống Thanh Nhàn choáng váng mặt mày. một trăm bảy mươi lăm tỷ! Cho dù có bán cả ba người bọn họ cũng không thể đào ra được một trăm bảy mươi lăm tỷ!
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Bọn họ đau khổ cầu xin. “Hoa thần y, đối với chúng tôi mà nói, cái giá này đúng là giá trên trời mà, chỉ sợ cho dù chúng tôi có cố gắng cả đời này cũng không thể kiếm được số tiền ấy… “Hoa thần y, cầu xin ông rủ lòng thương xót, làm ơn làm phước cứu giúp cho bé Phương Như lần này đi… Đại ân đại đức của ông chúng tôi mãi mãi không quên. “Hoa thần y, nếu không có thể cho chúng tôi trả góp được không? Chỉ cần ông chữa khỏi bệnh cho bé Phương Như, về sau chúng tôi kiếm được tiền đều gửi ông hết, chỉ giữ lại một chút tiền sinh hoạt mà thôi.”
Hoa Thiên Thành không chút lưu tình, từ chối: “Xin lỗi, một trăm bảy mươi lăm tỷ là giới hạn cuối cùng của tôi. Nếu các người không có được bằng đó tiền thì con bé chỉ có thể dùng xe lăn cả đời này thôi. Tôi không có nhiều thời gian lắm, tạm biệt”
Nói xong, Hoa Thiên Thành xoay người rời đi.
Thật ra Hoa Thiên Thành đưa ra con số không tưởng đó không phải vì ông ta tham tiền, mà là vì ông ta không thể chữa được đôi chân đó của bé Phương Như.
Nhưng nếu như nói mình không thể chữa được cho chân của con bé thì chẳng khác nào vấy bẩn cái danh “Thần y” của ông, tự phá nát con đường làm ăn của mình.
Cho nên Hoa Thiên Thành đã ra một cái giá trên trời, để cho mọi người tưởng rằng không phải là ông ta không thể chữa cho đôi chân của Phương Như, mà do họ không có đủ tiền.
Khoan đã!
Hàn Tây Thi bỗng nhiên cắn chặt răng, đưa ra một quyết định táo bạo: “Hoa thần y, xin dừng bước. Chuyện tiền khám chữa bệnh, chúng tôi muốn thương lượng lại một chút. Chậm nhất là đêm nay chúng tôi sẽ trả lời lại cho ông”
Được.
Hoa Thiên Thành gật đầu, dứt khoát rời đi.
Hoa Thiên Thành vừa đi, Tống Thanh Nhàn lập tức ngồi phịch xuống ghế, xem ra lần này là có tâm nhưng không có lực rồi… một trăm bảy mươi lăm tỷ ấy giống như một ngọn núi lớn, đè lên trên người Tống Thanh Nhàn khiến cô ta không thể thở nổi.
Bé Phương Như vội vàng an ủi: “Mẹ ơi, mẹ không cần phải lo lắng như vậy. Chú Diệp thật sự đã chữa khỏi chân cho con rồi mà. Mẹ không cần phải vất vả tìm kiếm người chữa nữa đâu. Hơn nữa con thấy hình như vị thần y mà mọi người nói này không có năng lực chữa khỏi chân cho con đầu.
Đủ rồi!
Tổng Thanh Nhàn quát lớn bé Phương Như: “Con còn chế mẹ chưa đủ mệt có phải không?”
Phương Như cảm thấy tủi thân, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo.
Hàn Tây Thi thấy vậy thì ôm cô bé vào lòng, nhẹ giọng an ủi: “Bé Phương Như, không sao đâu, cho dù mẹ nuôi có phải bán nhà bán cửa cũng nhất định sẽ tìm cách chữa khỏi chân cho con mà.” “Thanh Nhàn, tôi quyết định rồi, tôi sẽ đem bán công ty của tôi đi, đem xe và khu nhà cao cấp bán hết đi, chắc là sẽ đủ một trăm bảy mươi lăm tỷ thôi.”
Cái gì!
Tổng Thanh Nhàn và Lý Mỹ Quyên nhất thời kinh ngạc. “Tây Thi, bà không nên làm như vậy. Công ty là tâm huyết cả đời của bà, sao có thể nói bản là bán được chứ. Về việc tiền nong thì tôi sẽ cố gắng nghĩ cách giải quyết, nếu như vẫn không được thì… Cùng lắm thì tôi nhận lời của Phương Tuấn Bình là được.
Hàn Tây Thi khẽ thở dài: “Được rồi, bà đừng nói nữa. Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, sống không dùng hết cũng không thể mang theo xuống quan tài, quan trọng là hạnh phúc của bé Phương Như thôi. Nếu như lần này không cố gắng chữa khỏi chân cho con bé được thì tôi sẽ day dứt cả đời mất.”
Nghe vậy, Tống Thanh Nhàn và Lý Mỹ Quyền đều cảm động muốn khóc.
Tổng Thanh Nhàn khẽ lau nước mắt, nói: “Tây Thi, ơn này của bà tôi xin ghi lòng tạc dạ. Cả đời này, có lẽ tôi cũng không thể trả hết ơn tình của bà được. Tôi..
Hàn Tây Thi khoát khoát tay: “Được rồi Thanh Nhàn, bà đừng nói gì nữa, trong lòng tôi đều hiểu hết mà. Ai bảo tôi là mẹ nuôi của bé Phương Như chứ, vì vậy những việc này nên làm mà “Bây giờ tôi đi liên hệ với ông chủ để xử lý xong nốt công việc của công ty Bên này, khi Hoa Thiên Thành vừa rời khỏi quán rượu Đào Hoa Nguyên thì tiếng điện thoại của ông ta vang lên. Chính là Phương Tuấn Bình gọi tới.
Hoa Thiên Thành cảm thấy có chút kỳ lạ, ông ta không hiểu tại sao tự nhiên Phương Tuấn Bình lại gọi điện cho mình. Bình thường hai người cũng không lui tới gì, giao tình cũng không sâu.
Hoa Thiên Thành ấn nút nghe, lên tiếng trước: “Hôm nay cậu Phương đây lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi, đúng là vinh hạnh quá. Phương Tuấn Bình mỉm cười: “Lâu lắm rồi chúng ta chưa gặp nhau, chẳng qua chỉ là muốn mời Hoa thần y đi uống rượu, sẵn tiện gia tăng thêm một chút tình cảm thôi mà.”
Hoa Thiên Thành nói: “Thật ngại quá, xin lỗi cậu Phương, đêm nay tôi còn có mấy ca phẫu thuật phải xử lý, sợ rằng không thể đáp lại tình cảm của cậu Phương được rồi. Cậu Phương tìm tôi có chuyện gì không?”