Diệp Huyền Tần vừa giúp Từ Lam Khiết rửa bát vừa nói: “Anh muốn cho Tiểu Quân Quân tập võ.”
Từ Lam Khiết xoay người trợn mắt nhìn Diệp Huyền Tần: “Trò đùa này chẳng buồn cười chút nào.”
Diệp Huyền Tần: “Anh không có nói giỡn với em, những gì anh nói đều là thật.”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Lam Khiết, nói thật cho em biết, Tiểu Quân Quân là thiên tài võ học ngàn dặm không có một ai.”
“Nếu con bé không luyện võ thuật, đó sẽ là một tổn thất cho giới võ thuật toàn cầu.
Từ Lam Khiết nhìn sắc mặt Diệp Huyền Tần không giống như đang nói đùa chút nào.
Nụ cười trên mặt cô dần dần cứng lại: “Không có khả năng, cũng đừng nghĩ tới.”
Diệp Huyền Tần nói: “Lam Khiết, trước hết em đừng đưa ra quyết định nhanh chóng như vậy, dù sao em cũng nên cân nhắc kỹ lường một chút.
“Không cần cân nhắc. Từ Lam Khiết nói: “Em kiên quyết không đồng ý để Tiểu Quân Quân luyện võ “Anh là một võ giả, cả ngày chỉ có chiến đấu và giết chóc khiến em không lúc nào là không lo lắng và so hai.”
“Nếu như Tiểu Quân Quân cũng học vớ… Anh muốn em phải sống như thế nào…
Diệp Huyền Tần giải thích: “Em đừng lo lắng chuyện này, về phương diện an toàn tuyệt đối không có vấn đề…”
Diệp Niệm Quân cũng vội vàng nói: “Mẹ, con tự nguyện luyện võ.”
“Tiểu Quân Quân đã lớn, con phải tự quyết định “
“Không được.
Từ Lam Khiết vẫn không chịu đồng ý: “Trở về làm bài tập của con đi, chuyện tập võ không cần nghĩ tới.”
“Con không đi.” Tuy Diệp Niệm Quân còn nhỏ nhưng tính cách lại rất ngoan cổ, càng cứng đầu hơn Từ Lam Khiết: “Nếu mẹ không cho con luyện võ, về sau con sẽ không học tập.”
“Con sẽ nhịn ăn, không, con sẽ chỉ ăn đồ ăn vặt, không ăn trái cây và rau củ “
“Cầm miệng.” Từ Lam Khiết vươn tay muốn đánh Diệp Niềm Quân.
Diệp Huyền Tấn vội vàng ngăn lại Từ Lam Khiết.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Lam khiết, có chuyện gì cũng nên từ từ khuyên bảo, đừng đánh…”
Từ Lam khiết tức giận phát khóc: “Hu hu, bố con các người bắt nạt tôi.”
“Hai người đi ra ngoài hết đi, đồ ăn này có cho heo ăn tôi cũng không cho hai người ăn.”
Từ Lam khiết tức giận đến mức đẩy Diệp Huyền Tần và Diệp Niệm Quân ra ngoài và đóng sầm cửa lại.
“Khi nào hai người chấm dứt ý nghĩ học võ, tôi mới mở cửa cho hai người.”
Diệp Huyền Tần: ”
Ông Sở chứng kiến tất cả chuyện này thì âm thẩm tặc lưỡi.
Quả thật là đậu hũ có chút mặn chát, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Ai có thể tưởng tượng được rằng cường giả Vương Cảnh đệ nhất của Đại Hạ, không, phải là cường giả vô song, bất khả chiến bại trên thế giới và khiến kẻ thủ vừa nghe thấy tên đã sợ mất mật, nhưng ở nhà cũng chỉ là một cái bao rách, bị vợ đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc đầu đường xó chợ… Hạ hạ, cười chết ông đây rồi
Nhưng không thể cười… Nếu không, Thần Soái nhất định sẽ rất tức giận.
Diệp Huyền Tần ôm Diệp Niệm Quân liếc mắt nhìn ông Sở: “Muốn cười thì cứ cười đi, tôi không trách ông.”
Ông Sở: “Ha ha ha.”
Diệp Huyền Tần tung một cú đã khiến ông Sở bay vèo ra ngoài.
Ông Sở: ”
Không sao cả.
Bây giờ Từ Lam Khiết đang tức giận, Diệp Huyền Tần quyết định không về nhà trong lúc này. Khi Từ Lam khiết bình tĩnh lại thì anh sẽ tiếp tục thảo luận vấn đề này với cô.
Sau đó, Diệp Huyền Tần đưa Diệp Niệm Quân đến khu vực cấm Lương Yên.
Dù có ra sao thì Diệp Niệm Quân nhất định phải luyện tập võ thuật. Trước hết phải để cô bé thích nghi với cuộc sống của một võ giả đã.
Thần Soái bất ngờ trở lại với một đứa bé trắng trẻo đáng yêu trong lòng thực sự gây ra chân động không nhỏ trong khu vực cảm Lương Yên. Những người chiến sĩ canh gác khu vực cấm có món gì ngon đầu đưa hết cho Diệp Niệm Quân ăn
Diệp Niệm Quân giống như rơi vào cái ổ hạnh phúc và chìm đắm trong sự cưng chiều của cả đoàn.
Ngay cả ông người làm giả Bất Chỉ với tính khí lạnh lùng, khi nhìn thấy Diệp Niệm Quân cũng rất vui vė.
Ông ta chạy như điên suốt tám trăm dặm trong ngày để mua một đống đồ chơi lộn xộn đưa cho Diệp Niệm Quân. Tất nhiên, ông ta có một điều kiện tiên quyết: ông ta muốn nhận Diệp Niệm Quân làm học trò và truyền lại cho cô bé những gì ông ta đã học được trong suốt cuộc đời của mình.