“Tiểu Diệp, chiến thần Côn Luân xuất hiện rồi, anh… Anh có năm chắc phần thắng không? Bây giờ, chúng ta trốn cũng không thoát nữa rồi… Nếu không anh gọi Thần Soái đến đây đi, nhờ Thần Soái bảo vệ cho chúng ta.”
Diệp Huyền Tần cười, an ủi vợ mình: “Em yên tâm đi, chiến thần Côn Luân là đến giúp chúng ta đấy.”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Tôi phỉ nhổ đấy!
Thành Còn mắng: “Mẹ nó, người thật sự tự dát vàng lên mặt mình mà. Nếu không nhờ tôi, thậm chí đến tư cách anh cũng không thể nhìn được mặt chiến thần Côn Luân đâu! Nếu người ta đến giúp anh, thì để tôi đớp c*t cho anh xem.”
Diệp Huyền Tần nở nụ cười: “Được đấy. Có vậy đi, ông liếm c*t, còn được chào đón sẽ the lưỡi liềm giày cho tôi Ngông cuồng!
Ram!
Chiến thần Còn Luân đưa theo một đảm người hầu đi đến. Trong tay của đám người hầu kia, mỗi người cầm lấy một túi quà, mũi phượng nạp trân châu, áo choàng Tử Hà nạm vàng, trầm ngọc bội, những thứ này đều là các loại trang sức đắt đỏ, trong đó lấy được một đồ vật, thì có thể đủ để tạo ra một hào phủ rồi.
Thành Còn vội chạy chậm đến nghênh đón chiến thần Công Luân, trong nội tâm của ông ta thấp thỏm không yên. Cho tới bây giờ, ông ta cũng chưa xử lý sạch sẽ chiến trường này,chiến thần Còn Luân đến đây nhất định sẽ trách tội ông ta mà.
Nhưng mà, cũng không sao hết, ông ta đã có ý định đưa Diệp Huyền Tần ra đề đạo rồi.
Đến lúc đó, nếu Diệp Huyền Tần sẽ nhận tất cả lửa giận của chiến thần Còn Luân, còn ông ta chỉ bị trừng phạt một trận nhỏ mà thôi.
“Kính chào chiến thần Công Luân!” Thành Còn quỳ xuống đất, nói lớn.
Đám người của ‘được chào đón cũng vội vàng quỳ xuống đất, chào ông ấy.
Nhưng chiến thần Còn Luân chỉ đưa mắt liếc qua họ, thấy được hoàn cảnh trước mặt làm trong lòng ông ấy không tránh được giận dữ, giọng ông trầm lại và hỏi: “Ở đây đã có chuyện gì?”
Thành Còn vội nói: “Thưa Chiến Thần, làchiến thần Còn Luân đến đây nhất định sẽ trách tội ông ta mà.
Nhưng mà, cũng không sao hết, ông ta đã có ý định đưa Diệp Huyền Tần ra đề đạo rồi.
Đến lúc đó, nếu Diệp Huyền Tần sẽ nhận tất cả lửa giận của chiến thần Còn Luân, còn ông ta chỉ bị trừng phạt một trận nhỏ mà thôi.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Kính chào chiến thần Công Luân!” Thành Còn quỳ xuống đất, nói lớn.
Đám người của ‘được chào đón cũng vội vàng quỳ xuống đất, chào ông ấy.
Nhưng chiến thần Còn Luân chỉ đưa mắt liếc qua họ, thấy được hoàn cảnh trước mặt làm trong lòng ông ấy không tránh được giận dữ, giọng ông trầm lại và hỏi: “Ở đây đã có chuyện gì?”
Thành Còn vội nói: “Thưa Chiến Thần, làmình đến đón Từ Lam Khiết.
Thế như mà, ông không ngờ chó săn của bản thân lại có ý muốn làm hại Từ Lam Khiết với Thần Soái Cuối cùng, một hồi tâm huyết của ông ta, lại hủy hết vào trong tay của bọn chúng rồi!
Chiến thần Côn Luân nổi trận lôi đình, đến mức đánh mất một chút lý trí, ông đá một cước vào bụng của Thần Côn.
Thành Còn như một viên đạn lớn bị bắn ra ngoài, cuối cùng thân thể ông ta đụng vào tường tạo thành cái hố to, rồi dính luôn ở trên đó.
Xương sườn của ông ta đã bị đạp gãy mấy cây rồi, trong miệng thì không ngừng phun ra máu tươi, còn hai mắt càng trừng lớn mà nhìn chăm chăm chiến thần Côn Luân, lúc này, ở đáymặt ông ta lộ vẻ nghi ngờ và sợ hãi.
Vì sao chiến thần Côn Luân lại ra tay với ông chứ!
Có một vài người trong đám người của ‘được chào đón sụp đổ.
Bỗng nhiên họ ý thức được chuyện gì vừa mới xảy ra, trước việc Diệp Huyền Tần dám hung hằng càn quấy như thế, chắc chắn anh ta không thể không có lý do được…
Anh ta chắc nói sự thật rồi, anh ta thật sự không sợ chiến thần Côn Luân, và anh ta cũng có tư cách đứng ngang hàng với chiến thần Côn Luân hay sao?
Mắt chiến thần Côn Luân trừng lớn nhìn nhóm người ngã xuống đất, quát một tiếng: “Tất cả cút hết đi!”
Đám người kia lập tức vội vàng co cụm lạihai bên, chủ động nhường đường.
Lúc này, chiến thần Côn Luân mới nên bước đi nhanh đến trước mặt của Từ Lam khiết, ông mang một cảm xúc phức tạp và bùi ngùi.
“Con gái, con lớn lên quá giống với mẹ của con-Tiểu Nghiên, đúng là như một khuôn in ra vậy. Chuyện năm đó, cha thật sự xin lỗi con, là do cha không thể bảo vệ được hai mẹ con hai người. Nhưng, cha chỉ cầu xin con có thể cho cha một cơ hội nữa, để cho cha bù đắp cho con, trước kia cha thiếu con cái gì, cha sẽ trả gấp trăm gấp ngàn lần tổn thất đó cho con. Vì vậy, con theo cha về nhà họ Thiên đi.”
Má. Cái gì!
Một màn vừa rồi, làm toàn thân đám người của Thành Côn run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh cứ chảy ròng ròng.