Tham Lang nói: “Chào ông Ngô, con là Tham Lang, là học sinh của chỉ huy Diệp và là Tướng quân Trấn Đô. Cậu Nhất Trí và con đều ra sức cống hiến vì chỉ huy Diệp.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Năm đó, chỉ huy Diệp đánh dẹp tám nước, cậu Nhất Trí là một trong mười cấp dưới chủ lực của chỉ huy Diệp. Cậu Nhất Trí ở trên chiến trường dũng cảm giết địch, đánh đâu thẳng đó. Phút cuối cùng của trận chiến, cậu Nhất Trí lại một mình xông vào doanh trại quân địch, dũng cảm tước đoạt thủ cấp của tướng lĩnh quân địch, khiến cho quân địch tan rã, không đánh mà hàng. Chỉ là đáng tiếc, trong loạn lạc, mất liên lạc với cậu Nhất Trí và phần lớn bộ đội, không biết tung tích… Dù sao cũng không ngờ rằng cuối cùng cậu Nhất Trí lại chết ở chỗ này, đúng là mất mát của Đại Hạ ta”
Đoàn người sững sờ rồi tiếp đó điên cuồng.
Chúng tôi… chúng tôi không nghe lầm chứ. Vị ở trước mặt lại là học trò của chỉ huy Diệp, Tướng quân Trấn Đô, Tham Lang sao? Thậm chí, Ngô Nhất Trí không phải lính đào ngũ, cậu ta từng dốc sức vì chỉ huy Diệp, cậu ta là một trong mười tinh anh. Trong cuộc chinh phạt tám nước vào năm năm trước, Ngô Nhất Trí đã lập được công lao hiển hách, bảo vệ an toàn của Đại Hạ.
Cuộc sống hạnh phúc hôm nay của bọn họ có quan hệ chặt chế không thể tách rời với Ngô Nhất Trí. Nhưng bọn họ chẳng những không cảm ơn mà thậm chí còn nhục mạ người ta là lính đào ngũ… Hổ thẹn, kinh sợ, trăm cảm xúc lẫn lộn! Mọi người cúi đầu không lên tiếng, tâm trạng vô cùng phức tạp.
“Ha ha ha!” Ông Ngô cười ha hả như điên: “Con trai tôi không phải lính đào ngũ, con trai tôi là học trò của chỉ huy Diệp, là một vị tướng tài. Con trai tôi giết người khắp nơi, chém địch vô số kể, con trai của tôi bảo vệ hòa bình của Đại Hạt Liệt tổ liệt tông của nhà họ Ngô, các người mở to mắt mà nhìn xem, con trai của tôi làm ông cụ Ngô tôi nở mày nở mặt rồi! Ha ha ha.
Chỉ là đáng tiếc, con trai tôi không thể chết trên chiến trường, mà là bị kẻ gian làm hại, chết ở đây…”
Hai mắt Tham Lang mở to, tức giận: “Cái gì! Anh em của con là bị kẻ gian hại chết sao? Chết tiệt, khốn nạn. Bác trai yên tâm, con nhất định sẽ đích thân chính tay giết kẻ thù. Kẻ thù có một, con giết một.
Có hai thì con giết cả hai. Có một ngàn người, mười ngàn người vậy thì con sẽ giết một ngàn, mười ngàn người để an ủi hồn thiêng của người anh em con trên trời!”
Sau phút chốc trầm lặng, Tham Lang lấy ra một bản giấy chứng nhận liệt sĩ, nói: “Đây là chứng nhận liệt sĩ đặc biệt của anh em con”
Cậu ta lại nói: “Sau này, nhà họ Ngô chính là nhà của tôi, người nhà của anh em tôi chính là người nhà của tôi, nếu ai dám khi dễ mọi người, tôi nhất định chém không tha”
Hai tay Ngô Ngọc Tâm nhận lấy giấy chứng nhận liệt sĩ và bật khóc. Ngô và mẹ Ngô cũng rơi nước mắt. Cuối cùng cũng có thể thanh minh cho Nhất Trí trước mặt các bà con rồi! Cuối cùng đầu của ông cụ Ngô cũng có thể ngẩng lên rồi!
Diệp Huyền Tân nháy mắt với Tham Lang. Tham Lang hiểu ý, tạm biệt người nhà họ Ngô và rời đi. Diệp Huyền Tân cũng đuổi theo ra ngoài.
Đến một góc không có người, hai người dừng lại. Tham Lang nói: “Anh, yên tâm, em nhất định sẽ điều tra ra hung thủ.
Đến lúc đó, em sẽ tru di cửu tộc kẻ thù”
Diệp Huyền Tân nói: “Chuyện trả thù đã giao cho tôi rồi. Cậu chuyên tâm đóng giữ Thủ Đô đi”
Tham Lang hơi suy tư: “Được. Xin phiền anh, nhất định chừa lại một kẻ thù cho em, em muốn tự tay giết hẳn”
Diệp Huyền Tân: “Vâng, không thành vấn đề”
Tham Lang: “Phải rồi anh, Sát Lang từng nói muốn gả em gái của cậu ta cho em, tạm thời anh chăm sóc cô ấy giúp em một thời gian. Đợi báo xong thù, em sẽ chăm sóc cô ấy cả đời”
Diệp Huyền Tân có chút đau đầu: “Bỏ đi, chuyện yêu đương trai gái sau này hằng nói. Cậu về trước đi, thủ đô không thể thiếu cậu”
Tham Lang lại nhìn căn nhà cũ của nhà họ Ngô rồi cười, mắng một câu: “Tên Độc Lang này thật quá đáng, có thế mà cũng không ra tiễn em. Để hôm khác mà xem, em sẽ giết chết anh ta”