Mục lục
Thần soái hộ quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1282


Xán Như không tin những lời của Diệp Huyền Tân.


Cô ấy nhìn ông cụ Sở, hỏi ý kiến của ông ta. Ông Sở cười nhẹ gật đầu: “Đừng hoảng, nghe cậu ấy nói.” Mọi người càng tò mò hơn về danh tính của Diệp Huyền Tân.


Người đàn ông này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Ông cụ Sở tin tưởng anh như vậy.



VietWriter cập nhật nhanh nhất.


Chẳng mấy chốc, đoàn xe quân sự đã đến gần, tiếng nhạc đám tang càng lúc càng lớn. Trên chiếc xe quân sự mui trần, có một ban nhạc quân đội, tiếng nhạc tang vang lên từ phía họ. Khoảnh khắc nhìn thấy ban nhạc này, đám đông dần trở nên kích động.


Ban nhạc này, mọi người đã từng thấy họ trên ti vi. Mỗi khi có đám tang núi Anh Hùng, họ đều có mặt. Mà như tất cả mọi người đều biết, người có thể an táng ở núi Anh Hùng phải là quan chức cấp cao của một nước.


Có thể nói, bản thân việc mới được ban nhạc này về tấu nhạc trong đám tang đã là biểu tượng của danh dự và tôn kính rồi.


Làm thế nào mà hôm nay họ lại chạy đến mảnh đất xa xôi nghèo nàn này chứ?


Đoàn xe từ từ dừng lại trước nhà Xán Như Ánh mắt của đám đông dõi theo đoàn xe.


Sau đó, mọi người rơi vào sự ngạc nhiên và sợ hãi mà trước đây chưa từng có.


Điều kinh ngạc là cả đoàn xe này đều là xe quân đội, trong một lúc không thể nhìn thấy điểm cuối, giống như một con rồng khổng lồ.


Ước tính ít nhất có hơn một nghìn chiếc xe.


Điều đáng sợ là trên mỗi chiếc xe đều có mười chiếc quan tài mới tỉnh. Hàng chục binh lính đang gác súng.


Có rất nhiều người, có thể là hàng chục nghìn binh lính, canh giữ hàng chục nghìn chiếc quan tài.


Quân đội mang theo quan tài tới đây làm gì?


Thu xác của họ?


Không thể nào.


Người dân ở thôn Lý Gia chưa đến mười nghìn người.


Chu Vĩ cười điên cuồng: “Nhìn thấy chưa? Bộ quân sự đã đích thân mang quan tài đến, thu xác của mấy người rồi.”



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


“Tôi khuyên các người nên ngoan ngoãn đầu hàng, tự sát. Bằng không đợi đến lúc bọn họ ra tay, các người có thể sẽ không được toàn thấy đâu.”


Lời nói của Chu Vĩ khiến da đầu mọi người tê dại. Trong lòng dân làng sụp đổ, Phản ứng đầu tiên là trốn thoát thân. Nhưng ông cụ Sở lại kêu lên: “Hoảng loạn cái gì? Có tôi ở đây, không sao cả.”


Tất nhiên ông cụ Sở đã biết, Những chiếc quan tài này không phải đến để thu xác của người dân thôn Lý Gia. Bên trong rất có thể là những anh hùng đã hy sinh của đội lính đánh thuế Bảo Biển Tiếng nhạc tang dần dần dừng lại.


Hàng nghìn binh lính đang canh giữ quan tài lập tức nhảy ra khỏi xe, xếp thành hai hàng thẳng tắp.


Thủ lĩnh quân đội hét lên: “Xin hỏi, mọi người có phải là người nhà của đội lính đánh thuê Bảo Biển không?”


Sắc mặt của người dân thôn Lý Gia chim xuống.


Quả nhiên là nhắm vào thân phận “đội lính đánh thuế Bảo Biển” mà tới.


Bọn họ hoảng sợ, không ai đáp lại.


Cuối cùng, ông cụ Sở hét lên: “Đúng vậy, chúng ta là người nhà của đội lính đánh thuê Bảo Biển.” Thủ lĩnh nghiêm trang nói: “Tất cả người nhà của đội lính đánh thuê Bảo Biển nhận lệnh.”


Ông cụ Sở lớn tiếng đáp lại: “Sở Vân Long, chỉ huy đội lính đánh thuê Bảo Biển, dẫn tất cả người nhà của đội lính đánh thuê nhận lệnh.”


Thủ lĩnh: “Đội lính đánh thuê Bảo Biển bảo vệ đất nước, là anh hùng của Đại Hạ ta. Giờ đây, tất cả các thành viên của đội lính đánh thuê Bảo Biển đều được truy tặng danh hiệu cá nhân có công lao đặc biệt và huân chương hòa bình tập thể.”


Cái gì!


Mọi người cùng lúc nín thở.


Ngay cả ông Sở cũng ngày người tại chỗ. Chưa nói đến huân chương hòa bình, Đơn giản đồng thời truy tặng mười nghìn người danh hiệu cá nhân có công lao đặc biệt là việc xưa nay chưa từng có. Thậm chí sau này cũng sẽ không có.


Hành động này thực sự quá lớn, ngoài sức tưởng tượng của ông ta.


Khi mọi người con đang sốc, Thủ lĩnh lấy ra một lá cờ đỏ, trải ra, chậm rãi đi tới chỗ ông cụ Sở. “Sau khi đã được xem xét và nghiên cứu kỹ lưỡng bởi cấp trên, đã quyết định tổ chức tang lễ cấp nhà nước tập thể cho đội lính đánh thuê Bảo Biển.”


“Xin hãy nhận lấy lá cờ này, ông Sở.”


Tay ông Sở run run cầm lấy lá cờ đỏ, nước mắt đầm đìa, rơi xuống lá cờ màu đỏ tươi.


Các anh em, mọi người có thể yên nghỉ rồi!


Ông ta bước đến trước quan tài, cắm lá cờ đỏ lên trên, nặng nề gõ lên mặt quan tài. “Các anh em, hãy yên nghỉ đi.”


“Vinh quang của chúng ta cuối cùng cũng đã trở lại.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK