Không ai nhớ họ tên của Râu Xồm, vì trên khuôn mặt của ông ấy mọc đầy râu quai nón nên mọi người thường gọi ông bằng một cái tên thân thiết là Râu Xồm.
Ông ấy là bố nuôi của Thần Soái hiện tại, là Thần Soái Bách Lạc.
Ông ấy đã dùng cả tính mạng của mình để cứu Thần Soái một mạng. Sau khi ông ấy chết, được hưởng chế độ tang lễ cấp nhà nước.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Chỉ là, Râu Xồm luôn nhớ về Bắc Cương, dù có chết cũng không muốn rời xa mảnh đất thân yêu này, nơi đã từng có những nhiệt huyết của ông.
Vì vậy, thay vì được chôn cất ở núi Anh Hùng cùng với các vị thánh hiền, thì ông ấy lại được mai táng ở Bắc Cương, để thi thể của ông trở thành một phần của vùng đất này. Con trai Độc Lang của Râu Xồm đổ một chén rượu lên mộ phần, thắp ba nén hương, dập đầu ba cái.
Nghi thức cúng bái coi như đã hoàn thành.
“Lễ xong, trở về đi.”
Độc Lang phất phất tay về phía đài tưởng niệm.
Nhưng mà, không một ai rời đi.
Nghi thức cúng bái chỉ ngắn ngủn trong vòng năm phút, khiến họ thấy vô cùng có lỗi với vị lão anh hùng này.
Độc Lang có chút tức giận: “Các người đều quay trở về vị trí của mình cho ta, bảo vệ biên cương.”
“Một ông lão như vậy thì có gì cần bảo vệ.”
“Đây là quân lệnh, nếu trái lệnh thì lập tức giết.”
Ngay khi quân lệnh vừa ra, các chiến sĩ phải miễn cưỡng trở về.
Trong chớp mắt, nơi này chỉ còn lại một mình Độc Lang.
Độc Lang lại đỗ một ly rượu khác lên trên ngôi mộ và tự mình cũng uống một lỵ, Hai mắt phiếm hồng.
“Ai, người đàn ông đi khắp đông tây, con từ khi sinh ra cũng chỉ gặp bố được vài lần.”
“Bố cứ nói là mình bận, phải bảo vệ tổ quốc, còn hứa chờ khi bố xuất ngũ sẽ ở bên con mỗi ngày.”
“Nhưng mà bố còn chưa kịp xuất ngũ thì đã chết, con cũng không được nhìn mặt bố lần cuối”
“Người đàn ông đi khắp đông tây, bố đã nợ con rất nhiều.”
“Cũng may là bố còn có lương tâm, đã giao con cho anh dạy dỗ. Năm đó nếu không phải anh của con vừa làm thầy vừa làm bố để chăm sóc con, thì e rằng con đã sớm đi theo người.”
“Quên đi, không nói nhiều nữa. Gió lớn làm người ta cay mắt.”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Hôm nay con sẽ cùng bố uống một ly rượu, không phải bố nói con phải trở thành tướng quân mới có tư cách ngồi uống rượu với bố sao?”
“Hiện tại con đã đủ tư cách rồi.”
Ở phía xa, đằng sau một gò đất, Một vài người nhìn về phía bên này một cách thần bí.
Chính là Hòa Mạnh Trường và tiểu đội Satan.
Hòa Mạnh Trường dùng kính viễn vọng cẩn thận quan sát một lúc, nói: “Tạm thời không có nguy hiểm gì, nhanh, cứ theo kế hoạch mà làm.”
Sáu con người đằng đằng sát khí lao về phía Độc Lang. Bọn họ vừa mới trồi lên từ sau gò đất, thì Độc Lang cũng đã phát hiện ra bọn họ.
Ánh mắt của anh ta nhíu chặt.
Sáu người này có lai lịch gì? Không có khả năng là chiến sĩ biên cương.
Bởi vì khi chiến sĩ biên cương đi ra ngoài tuần tra thì ít nhất phải là một liên đội, không thể chỉ có sáu người trong một đội.
Cũng không có khả năng là khách du lịch quá cảnh, Bởi vì người nước ngoài không được phép vào đây.
Vậy thì, chỉ có một khả năng: người nhập cư trái phép.
Độc Lang chậm rãi đứng dậy, chặn đường bọn họ, chuẩn bị bắt sống bọn họ.
Sau khi chờ đối phương tới gần, Độc Lang thậm chí còn kinh ngạc hơn.
Ngàn lần không ngờ được, trong sáu người này lại có một người quen cũ.
Hòa Mạnh Trường, kẻ đang bị Thần Soái truy nã gắt gao.
Anh ta lại ngang nhiên xuất hiện tại Bắc Cương, thật là to gan lớn mật.
Độc Lang gầm lên: “Hòa Mạnh Trường, mày là tội phạm bị truy nã gắt gao nhất Đại Hạ.”
“Lập tức ngoan ngoãn giơ tay đầu hàng, phối hợp điều tra. Nếu không sẽ giết không tha.”
Hòa Mạnh Trường liên tục cười lạnh: “Những lời này đáng ra là tao nên nói với mày.”
“Lập tức giơ tay đầu hàng, nếu không, tao không dám cam đoan là bọn họ có lấy mạng mày hay không.”
Đội trưởng tiểu đội Satan .Jeff đi ra: “Tôi đã nghe nói qua, tên này chỉ là một tên có cơ bắp, còn lại đều vô dụng.”
“Để tôi thu phục hắn.”
“Tụi mày chính là tự tìm cái chết.”
Thân thể như hổ của Độc Lang chấn động, khí thế uy nghiêm, khuấy động gió bụi vây quanh cậu ta: “Hôm nay, tụi mày một người cũng đừng hòng chạy trốn.”