Ngô Niệm Từ vội vàng nói: “Đúng, đúng, tôi cũng nghĩ như vậy”
“Mọi người nghĩ xem, nếu như thực sự Diệp Huyền Tân giỏi như vậy thì khi anh ta đi ra ngoài cũng phải có ít nhất hai đội đi theo hộ tống chứ, nhưng bên cạnh anh ta không có lấy một cảnh vệ, chỉ có một người tài xế”
“Còn nữa, chính miệng Diệp Huyền Tân thừa nhận là anh ta nuôi chó trong quân đội mà”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Người nhà họ Ngô trâm ngâm gật đầu.
“Ừm, cũng có thể là như vậy”
“Vậy thì lá gan của tên họ Diệp này đúng là không nhỏ, ngay cả lén lút lái xe Honggi ra ngoài mà cũng dám làm”
“Nếu như để đơn vị của anh ta biết được, chắc chắn anh ta sẽ bị đưa ra tòa án quân sự. Dù sao thì loại xe này không phải ai muốn ngồi là ngồi được”
Ngô Bội Thanh thở dài: “Đây không phải là vấn đề!”
“Vấn đề là, trưởng khu Lưu tin rằng chiếc xe đó là của Diệp Huyền Tân, hủy bỏ hết giấy tờ mà chúng ta đã nộp.”
Đột nhiên Chung Chí Minh chế giễu: “À, muốn Lưu trưởng khu phê duyệt thủ tục có gì khó?”
Mọi người tò mò nhìn Chung Chí Minh: “Cậu Chung, cậu có ý kiến gì hay không?”
Chung Chí Minh nói: “Muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông”
“Nếu như trưởng khu Lưu đã tin tưởng Diệp Huyền Tân như vậy thì khiến cho Diệp.
Huyền Tân phải chào hỏi trưởng khu Lưu một tiếng, bật đèn xanh cho thủ tục của nhà họ Ngô”
“Nhưng mà..” Ngô Bội Thanh lo lắng nói: “Tên đó có ác cảm với chúng ta, liệu anh ta có giúp chúng ta không?”
Chung Chí Minh: “Mấy người đừng quên, hiện tại Diệp Huyền Tân đang muốn nhờ vả mấy người”
“Không phải anh ta muốn mang bài vị của Ngô Nhất Trí trở về nhà thờ tổ tiên của tổ tiên sao? Vậy mấy người có thể lấy việc này uy hiếp anh ta”
Một lời nói đánh thức người đang mơ ngủ.
Người nhà họ Ngô hoàn toàn hiểu ra: “Đúng vậy, trong tay chúng †a còn đang nằm điểm yếu của anh ta, còn lo gì anh ta không nghe lời?”
“Đi đi đi, chúng ta mau đến nhà thờ tổ tiên”
Người nhà họ Ngô lũ lượt lên xe, đi về phía nhà thờ tổ tiên của nhà họ Ngô.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Trên chiếc xe Buza L5, Ngô Ngọc Tâm nhìn thoáng qua đã nhận ra Tham Lang: “ y, anh không phải là Tướng quân Trấn Đô hôm đó đã cho anh trai tôi giấy chứng nhận Liệt sĩ được đặc cấp sao?”
“Anh… Sao anh lại lái xe cho anh Tân.”
Diệp Huyền Tân khẽ mỉm cười: “Sự thật giống như em đang nghĩ”
Ngô Ngọc Tâm kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ… Anh cũng là một trong mười sĩ quan cấp tướng mạnh nhất dưới quyền Chỉ huy Diệp”
“Đúng vậy, anh và anh trai em là chiến hữu, chắc chắn là như vậy”
Diệp Huyền Tân: “..”
Sự thật không phải rõ ràng rồi sao, anh có thể ra lệnh cho Tham Lang, hơn nữa cũng là họ Diệp, anh chính là Chỉ huy Diệp còn gì, sao trong lòng em anh lại trở thành thuộc hạ của Chỉ huy Diệp chứ.
Đột nhiên Ngô Ngọc Tâm lại vui vẻ nói: “Nói như vậy hai người đã gặp được Chỉ huy Diệp rồi”
“Anh, hai người nói cho em nghe, Chỉ huy Diệp trông như thế nào.”
Tham Lang trêu chọc: “Ngọc Tâm, Chỉ huy Diệp trong lòng em là người như thế nào?”
Ngô Ngọc Tâm nói: “Bên ngoài đều đồn rằng, bề ngoài của Chỉ huy Diệp còn nho nhã lịch sự hơn cả Phan An, tỉnh tế hơn cả phụ nữ: *Cho dù không làm tướng quân thì cũng chắc chắn là một tên trai bao đạt tiêu chuẩn”
Nét mặt Diệp Huyền Tân tối sầm lại, mẹ nó, trai bao.
Tham Lang: “Ha ha ha ha ha… Ối, anh, sao anh lại đánh em”
Rất nhanh bọn họ đã đi đến nhà thờ tổ tiên của nhà họ Ngô.
Quy mô nhà thờ tổ tiên của nhà họ Ngô rất lớn, chỉ riêng bài vị của người nhà họ Ngô thôi cũng đã có hơn một trăm.
Trên chiếc bàn nhỏ hai bên bàn thờ bài vị của người nhà họ Ngô cũng đã có gần mộ trăm chiếc bài vị, đây đều là bài vị của những người hầu của nhà họ Ngô trước đây.
Cả nhà Ngô Ngọc Tâm quỳ lạy trước tổ tiên, thắp hương hóa vàng mã, bày tỏ lòng thương tiếc.
Trong mắt có những giọt nước mắt.
Bọn họ đã chờ ngày này, chờ đẳng đãng suốt năm năm, hôm nay cuối cùng mong ước cũng được thực hiện, nếu nói không xúc động là nói dối.
Diệp Huyền Tân đứng sừng sững bên cạnh, anh không quỳ xuống.
Chỉ huy Diệp, tôn nghiêm của tổ quốc, không thể dễ dàng quỳ gối Khi lễ truy điệu kết thúc, Ngô Ngọc Tâm cẩn thận muốn đặt bài vị của anh trai lên bàn thờ bài vị của người nhà họ Ngô.
“Anh, chúng ta về nhà rồi, hu hu, anh, anh có thể yên nghỉ rồi”
“Dừng tay!” Ngô Ngọc Tâm vừa đặt bài vị xong thì bên ngoài đột nhiên có một tiếng hét từ ngoài cửa vọng vào.