Ninh Vân Huyền nói: “Từ Lam Khiết nói cho em biết, nói chồng cô ấy không buôn bán, cũng không có tài sản đầu tư nào, thế thì chẳng phải là người làm công còn gì?”
Cút mẹ nó đi!
Đỗ Văn Xương nổi giận. “Không buôn bán, không đầu tư nhưng người ta có thể là quan lớn!”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Nếu thật sự là như vậy thì cô con mẹ nó hại chết ông rồi.”
“Ông giết cô trước cho xong.
Ninh Vân Huyên bị dọa lạnh run cả người: “Anh Xương, em… em sai rồi.”
Đỗ Văn Xương: “Đừng tổn lời nữa, mau đi hỏi Từ Lam Khiết cho ông, người họ Diệp kia có phải quan lớn trong tỉnh không.”
“Cũng chỉ có quan lớn trong tỉnh mới chèn ép được cả Tuần Phủ vậy.”
Được, được.
Ninh Vân Huyện sợ tái mặt, vội vàng nhỏ giọng hỏi Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, cô nói thật với tôi.”
“Chồng cô không phải người làm công à.”
Từ Lam Khiết nói: “Tôi đã nói qua với cô rồi mà, anh ấy không phải người làm công.”
Ninh Vân Huyên khô khan nuốt một ngụm nước miếng: “Vậy… anh ta làm quan ở tỉnh sao?”
Không phải.
Từ Lam Khiết không hề do dự đáp: “Tôi và Huyền Tần mới đến đây lần đầu tiên, sao anh ấy lại làm quan ở đây được?”
Ninh Vân Huyền: “Cô chắc chứ?”
Từ Lam Khiết dở khóc dở cười: “Vân Huyên, cô nói gì vậy.”
“Huyền Tần là chồng tôi, chẳng lẽ tôi lại không chắc sao?”
Phù!
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Ninh Vân Huyền nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi.”
Cô ta quay đầu nói với Đỗ Văn Xương: “Anh Xương, em hỏi kỹ rồi.”
“Tên họ Diệp kia mới tới Đông Sa lần đầu, sao có thể làm quan ở tỉnh được?”
“Theo em thấy thì chắc hẳn là Tuần Phủ đúng lúc có việc phải đi nên mới nhường chỗ cho Diệp Huyền Tần thôi.”
“Như vậy thì anh ta cũng có thể tạo hình tượng quan phụ mẫu yêu dẫn như con Tâm trạng căng thẳng của Đỗ Văn Xương đã thả lỏng rất nhiều nhưng anh ta là một người cảnh giácKhông có chứng cớ xác thực thì anh ta vẫn không dám làm xằng làm bậy.
Anh ta sai vệ sĩ đứng bên cạnh: “Đi, tra hướng đi của Tuần Phủ, xem có phải anh ta có việc gấp thật không.” Nếu Tuần Phủ thật sự có việc khẩn cấp thì anh ta mới có thể hoàn toàn thả lỏng.
Vâng!
Vệ sĩ đeo kính mặc đồ đen nhanh chóng rời đi. Tuần Phủ đầu vuốt keo gần như là chạy thẳng một đường về đến xe thương vụ của mình.
Tim anh ta đập thình thịch, mồ hôi ướt đẫm, trong đầu toàn là hai chữ “Thần soái”.
Chờ đến khi anh ta chui lên xe thì cảm giác như vừa được xông hơi từ phòng tắm hơi ra vậy. “Tuần Phủ đại nhân, sao vậy?”
Lái xe cẩn thận dò hỏi.
Đầu vuốt keo xua tay: “Tiểu Ngô, anh xuống xe trước đi, tôi gọi một cuộc điện thoại đã.”
Vâng.
Lái xe vội vàng gật đầu bước xuống xe.
Chuyện của lãnh đạo anh ta biết càng ít càng tốt. Biết nhiều chuyện đối với tiền đồ của mình chẳng có chút lợi ích gì.
Đầu vuốt keo thở hổn hển mấy hơi rồi soạn mấy tin nhắn gửi đi. “Thằng năm, con mẹ mày mắt mù rồi, Thần soái đến đây rồi không thấy à? Mau chay về đây ngay cho ông”
Thằng tám, mau tập hợp về đây, Thần soái đến đây rồi Thẳng tư, mau gọi cả thằng ba cùng lăn qua đây, cả lũ mắt mù hết rồi Anh ta gửi một hơi chín cái tin nhắn.
Cùng lúc đó, trên hàng ghế VỊP của lễ cầu nguyện có chín người cùng lấy điện thoại ra nhìn rồi gân như đồng thời biến đổi sảc mặt, đổ mồ hôi lạnh, vội vàng rời đì Hàng ghế VỊP vốn chỉ có khoảng năm mươi người, đi mất chín người thì bỗng nhiên trống trải hẳn đi Phần lớn trong chín người đi ra đều là các quan chức cấp cao của tỉnh, người cuối.cùng cũng là sếp lớn trong thành phố, họ là tâm điểm của buổi lễ hôm nay.
Bọn họ vừa rời đi thì hội trường cũng trở nên nhạt nhòa buồn tẻ hơn hẳn.
Đầu vuốt keo ngồi trong xe thương vụ nhớ về chuyện mười năm trước.
Mười năm trước anh ta và chín người anh em kia đều là binh lính ở chiến trường Bắc Cương.