Chung Mục Tú trong phút chốc hoảng loạn một chút.
Đây là tình huống gì chứ.
Chính mình nói hết nội tình của môn phiệt Chung Tự phơi bày ra ánh sáng.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Không những không hề sợ hãi mà còn tuyên bố muốn môn phiệt Chung Tự phải cử ra mười vị cường giả cấp Vương để bảo vệ biên cương.
Anh ta chỉ là một cường giả cấp Vương “nho nhỏ” mà thôi, tại sao lại phát ngôn ngông cuồng như vậy?
Chẳng lẽ anh ta cũng đã bước vào cảnh giới tuyệt điện rồi?
Làm sao có khả năng, các võ giả ngoại thế đều là loại ngu xuẩn, làm sao có thể đạt được cảnh giới tuyệt điện.
Mà dù có đạt được cảnh giới tuyệt điện thì cũng không thể uy hiếp được gia tộc Chung Tự. Nói gì đi nữa, gia tộc Chung Tự cũng không phải chỉ có một vị tuyệt điện cường giả trấn giữ.
Độc Lang bước lên, một đá đã đá cho Chung Mục Tú ngất xỉu.
“Anh, người này có thể coi như lời cảnh cáo cho tên giữ cửa, không cần dẫn chúng ta đi đến môn phiệt Chung Tự.”
“Em đánh ngất tên này trước, tránh cho anh ta gây phiền phức.”
Diệp Huyền Tẫn có thể thấy cú đá của Độc Lang chủ yếu là để trả thù và để trút giận.
Nếu không thì không cần phải nặng chân như vậy.
Nhưng anh không nói gì cả.
Ngay sau đó, người gác cửa tiêu sái sải bước đi tới.
Anh ta ngang tàng ngạo nghễ nhìn lướt qua toàn bộ, thờ ơ nói: “Ai trong các người là võ giả trông coi quặng mỏ linh thạch đứng đầu Đại Hạ?”
“Mau ra đây gặp bồn tôn.”
Diệp Huyền Tân lạnh lùng mở miệng: “Là tôi.” “Mày là ai, dám đến cấm địa của Lương Yên gây rối.”
Người gác cửa quát lớn: “To gan, sao mày dám nói chuyện với tạo như thế.” “Tao là người gác cổng của Chung Tự Diệp Huyền Tần: “Một tên canh giữ cũng dám kiêu ngạo như vậy. Xem ra được chủ nhân đánh nhẹ rồi.”
“Độc Lang, đi lấy gậy đánh chó cho tôi.”
Độc Lang cười nói: “Anh à, em thích ăn thịt chó nhất.”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Giao con chó này cho em đi.”
Diệp Huyền Tân: “Nhớ chia cho tôi một bát.” Phối của người gác cửa gần như nổ tung.
Anh ta đường đường là người gác cổng của Chung Tự. Ở ngoại thế này, có thể coi là dưới một người và trên vạn người.
Ngay cả cựu bộ trưởng cũng không có tư cách trêu chọc anh ta như thế này.
Giờ lại bị hai người này sỉ nhục là “chó”, thậm chí còn dọa ăn thịt chó, Một điều nhịn chính điều nhụ!
c Người gác cửa tức giận nói: “Chúng mày nghe rõ cho tao.”
“Tao là người gác cửa của Chung Tự “Ngay cả một con chó của gia tộc Chung Tự cũng có địa vị cao hơn mấy đứa chúng mày.” “Chúng mày phải quỳ xuống khi nhìn thấy tao.” “Còn dám trêu chọc tao, tội đáng xẻo thịt, tru di cửu tộc.
Tập trung vào tình hình chung, hạn chế giết người.
Diệp Huyền Tần lấy đại cục làm trọng, cố nén ý muốn giết người.
Anh ghét nhất là Chung Tự vênh váo ăn trên ngồi trước.
Nếu không phải Đại Hạ cống nạp cho bọn họ hàng năm, người của môn phiệt Chung Tự đã chết đói từ lâu.
Diệp Huyền Tẫn nói: “Anh nói anh là người của Chung Tự thì là người của Chung Tự chắc?”
“Tên kia cũng tự nhận là người sai vặt của môn phiệt Chung Tự, rõ là bốc phét.”
Trái tim của tên gác cửa cuối cùng cũng buông lỏng ra, Có vẻ như suy đoán của anh ta là đúng, Họ chỉ không tin rằng Chung Mục Tú là người của Chung Tự, nên họ mới có can đảm ra tay. Người gác cửa lập tức đưa ra tấm thẻ ngọc: “Mở to mắt chó của chúng mày ra mà nhìn.”
“Đây là thẻ chứng minh thân phận của người Chung Tự, chỉ có người của môn phiệt mới đủ tư cách đeo nó.”
“Chung Mục Tú và tao đều là người của Chung Tự.
Cái gì Diệp Huyền Tần “kinh ngạc đến ngây người”: “Các anh đúng là người của Chung Tự.”
Người trông cửa đắc ý: “Hừ, bây giờ mới sợ hãi sao? Không mau mau quỳ xuống gọi ông nội.”
“Họa may nếu tao vui vẻ, tao có thể tha mạng cho bọn mày đấy.”
Độc Lang tức giận: “Đồ khốn kiếp này, dám bắt anh trai tao quỳ xuống gọi ông nội, tao chém mày.
Người gác cửa: “Câm miệng, biết tao là người của môn phiệt Chung Tự, còn dám xúc phạm tao, †ao sẽ lóc thịt mày.”
Độc Lang: “Chung Tự chó má gì cơ, ông nội mày chưa bao giờ nghe nói bao giờ.”
“Hôm nay tao sẽ lột da mày trước.”