Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Xin lỗi, anh không có cơ hội này đâu.”
Vẻ mặt anh ta ngạc nhiên nói: “Vì sao chứ, vì sao anh cho bọn họ cơ hội mà lại không cho tôi cơ hội chứ…”
“Bởi vì…” Diệp Huyền Tần nói: “Vừa rồi bọn họ không mắng tôi mà chỉ có anh mắng tôi.”
“Biết không? Chỉ riêng điều này cũng khiến tôi phải lấy mạng anh rồi.”
Rầm!
Người đàn ông da ngăm dùng sức nuốt một ngụm nước bọt.
Anh ta biết Diệp Huyền Tần không hề nói đùa.
Cho dù Răng Hô cũng có thể lấy được cái mạng quèn của anh ta chứ nói gì tới Diệp Huyền Tần sức mạnh lồng lộng như vậy.
Anh ta cắn chặt răng, hạ quyết tâm nói: “Anh Diệp Huyền Tần, tôi tình nguyện đóng góp 50% cổ phần vào Tập đoàn Diệp Linh.”
Ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, tính mạng đáng giá ngàn vàng, một chút cổ phần có đáng là gì đâu chứ.
Hơn nữa, nếu xưởng nhà anh ta gia nhập Tập đoàn Diệp Linh, anh ta dựa vào đó để kinh doanh như vậy chắc chắn quy mô sẽ lớn hơn, cổ phần còn lại trong tay anh ta cũng sẽ càng đáng giá hơn.
Diệp Huyền Tần suy nghĩ một lúc rồi nói: “51% cổ phần.”
Tuy chỉ dư ra 1% cổ phần nhưng lại có tính quyết định trong việc nắm giữ chi tiêu và quyền lợi của nhà xưởng.
Người đàn ông cắn răng nói: “Tôi đồng ý.”
Diệp Huyền Tần nhìn Trình Hạ Vũ nói: “Lát nữa sáp nhập xưởng nhà anh ta vào Tập đoàn Diệp Linh đi.”
“Không cần đâu.” Trình Hạ Vũ dứt khoát từ chối: “Một cái xưởng nhỏ bé như vậy không đáng để em cho vào mắt.”
Diệp Huyền Tần có chút cạn lời.
Con bé này đúng là ngày càng dám ăn to nói lớn.
Người đàn ông da ngăm vội nói: “Xưởng nhà tôi không phải là một xưởng bình thường đâu, mà chuyên sản xuất Titan đặc thù, giá trên thị trường lên tới hơn bảy trăm tỷ đồng…”
Trái tim Trình Hạ Vũ khẽ đập thịch một tiếng.
Vốn dĩ cô ấy còn tưởng chỉ là một công xưởng nhỏ chưa đáng giá tiền triệu vậy mà không ngờ lại có thể đo bằng đơn vị tỷ.
Có điều ngoài mặt cô ấy vẫn tỏ ra bình tĩnh, ra vẻ khó xử nói: “Nể tình anh thành tâm như vậy, tôi đành chấp nhận vậy. Cùng lắm thì tốn thêm sức một chút.”
Diệp Huyền Tần không biết nói gì hơn.
Người ta đưa giá mấy trăm tỷ mà cô ấy còn ra vẻ “cố mà làm” cho được.
Ngay cả bản thân anh khi còn trẻ cũng chẳng làm bộ như vậy.
Diệp Huyền Tần nhìn về phía năm người ngay từ đầu đã không muốn từ chức, anh nói: “Năm người tạm thời nhận chức phó giám đốc hạng mục đi, toàn tâm toàn sức giúp đỡ cho chị Nhã Mẫn.”
“Tiền lương và đãi ngộ đều sẽ ở mức cao nhất.”
“Nếu như sau này hạng mục thành công… Cá nhỏ, tập đoàn Diệp Linh còn bộ phận nào thiếu người không?”
Trình Hạ Vũ suy tư một lúc rồi nói: “Bộ phận ăn uống là Hạ Mộng phụ trách, sản xuất y dược là Nhậm Tiền và bác Từ phụ trách, em cũng đã tuyển dụng một giám đốc phụ trách ngành kiến trúc.”
“Có điều tên giám đốc này không nhanh nhẹn gì, có lẽ sẽ chẳng trụ được lâu đâu. Năm vị đây vừa hay cũng là người trong ngành kiến trúc, có thể để họ tới quản lý cho công ty.”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Được, chờ sau khi hạng mục thành công thì các người tới Tập đoàn Diệp Linh ứng tuyển đi.”
Năm người ai nấy đều kích động muốn khóc đến nơi.
Nói thật, để bọn họ giữ chức vụ phó giám đốc hạng mục này đã là điều vượt ngoài tưởng tượng rồi.
Vậy mà bây giờ, Diệp Huyền Tần còn muốn để họ tới Tập đoàn Diệp Linh quản lý ngành kiến trúc.
Đúng là ông trời phù hộ!
Năm người mừng rỡ nói: “Được anh Diệp Huyền Tần quan tâm, chúng tôi sẽ tận tâm tận lực cống hiến tới chết mới thôi…”
Sắp xếp xong mọi việc, Diệp Huyền Tần mới tới bên cạnh Vương Minh và Tử Hàm, anh nói: “Hai vị, chúng ta tới văn phòng tôi nói chuyện đi.”
Tử Hàm gật đầu.
Vẻ mặt Vương Minh đầy tán dương, không khỏi khen ngợi Diệp Huyền Tần: “Ác giả ác báo, thiện giả thiện lai, cậu Diệp Huyền Tần còn trẻ mà chí công vô tư, yêu ghét rõ ràng, quả là một người đầy quyết đoán.”
Diệp Huyền Tần khẽ cười đáp lại: “Tôi sẽ coi như là ông đang khen tôi.”