Từ Nam Huyền cũng cảm thán: “Tôi biết anh sẽ không bỏ rơi Lam Khiết đâu!”
“Chỉ có một khả năng để anh rời đi, chính là đi bảo vệ đất nước”
“Chúng tôi không nhìn lầm người.”
Trình Hạ Vũ và Từ Nam Huyện biết thân phận Thần Soái của Diệp Huyền Tần.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Ba năm trôi qua, các cô hoàn toàn không tin rằng Diệp Huyền Tần sẽ vì vinh hoa phú quý mà bỏ rơi Từ Lam Khiết.
Tin tưởng anh đang chấp hành nhiệm vụ.
Bây giờ xem ra, các cô đã đoán đúng. Trong lòng Diệp Huyền Trần như có dòng nước ấm chảy qua. Không dễ dàng có người tin mình vô điều kiện.
Anh cười nói: “Hai người đi làm việc đi, tối nay mời mọi người đi ăn cơm để ăn mừng.”
Không thành vấn đề.
Hai cô gái vừa cười vừa rời khỏi.
Khi cánh cửa khép lại, vẻ mặt của Diệp Huyền Tần thay đổi, nhăn nhỏ ngồi lên ghế.
Anh thở hổn hển, sắc mặt vàng như nến, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Vừa nãy chẳng biết tại sao. Cơ thể của anh bỗng cảm thấy lạnh lẽo.
Tựa như rơi vào bình chứa nitơ lỏng âm mấy chục độ, máu như sắp đóng thành bằng.
Cảm giác lạnh lẽo này chỉ xuất hiện trong giây lát rồi biến mất, Diệp Huyền Tần phải dựa vào ý chí kiên cường của mình để chống đỡ.
Nếu ý chỉ yếu kém thì chỉ sợ đã chết rét.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao trong nháy mắt, cơ thể như rơi vào hầm băng?
Đáng chết, đừng nói anh trúng “Độc sương lạnh” của sát thủ Bạch Khởi đấy!
Vừa nghĩ đến điều này, Diệp Huyền Tần liền cảm thấy sợ hãi.
Vương tử của Nhật Bản, Yamano Ichiro đã được đưa về nước sau khi cải tạo lao động và nộp một tiền bảo lãnh lớn.
Yamano Ichiro với tội “phá hoại hôn nhân quân đội chưa thành công” chưa phải nặng nên cũng không nhận hình phạt quá mức khắc khe.
Nhưng.
Dù vậy, Yamano Ichiro vẫn giận điên.
Hắn ta đường đường là vương tử Nhật Bản.
Lại bị vây ở Đại Hạ, tiếp nhận cải tạo lao động.
Vô cùng sỉ nhục hắn ta Mặt mũi của hắn ta biết vứt nơi nào?
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Mặt mũi của Nhật Bản biết vứt nơi nào?
Một ngày Diệp Huyền Trần chưa chết, ngày đó hắn ta vẫn phải mang nỗi nhục này trên lưng.
Yamano Ichiro vừa về nước liền đi tìm bố của mình, chính là Thủ tướng Yamano Saito của Nhật Bản nói chuyện báo thù với ông ta. Ai ngờ Yamano Saito không nói hai lời đã cho Yamano Ichiro một cái tát.
“Súc sinh, mày thấy tao chưa gặp rắc rối đủ hả?”
“Tao cảnh cáo mày, tốt nhất bỏ ngay cái suy nghĩ trả thù đó đi. Nếu không sẽ uy hiếp tới sự an toàn của Nhật Bản.”
Yamano Ichiro tỉnh mộng.
“Không phải Diệp Huyền Tần chỉ là cấp dưới của Thần Soái ư, tại sao anh ta có thể đe dọa đến an nguy của Nhật Bản ta?”
“Phụ vương à, bố đừng vì sĩ khí của người ta mà tự hạ thấp khí thế của mình chứ.”
Yamano Saito lạnh lùng trả lời: “Là ai nói cho mày biết Diệp Huyền Tần chỉ là cấp dưới của Thần Soát hả?”
“Vốn dĩ anh ta chính là Thần Soái!”
Cho tới bây giờ, mỗi lần Yamano Saito nhớ tới việc Thần Soái chỉ huy đội cảm tử Lang Vương càn quét biên giới Nhật Bản, buộc ông ta kí hiệp ước đồng minh tám nước mà lòng vẫn còn run sợ.
Cả đời này ông ta không dám nhớ tới cảnh tượng đó.
Cái… cái gì cơ?
Yamano Ichiro mờ mịt.
Diệp Huyền Tần lại chính là Thần Soái ư!
Mình lại dám tranh đoạt đàn bà với Thần Soái ư!
Đây chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Đồ chó hoang Thiên Hành @ Quân suýt nữa hại chết ông mày!
Trong nháy mắt, Yamano Ichiro hoảng sợ, liên tục hớp mấy ngụm trà cho tỉnh táo.
Lúc này, người gác cổng vội vàng đến báo cáo: “Thưa Yamano Saito, có sát thủ Bạch Khởi muốn gặp.”
Hả?
Cả Yamano Saito lân Yamano Ichiro đều nghi ngờ.
Bọn họ hoàn toàn không quen biết sát thủ Bạch Khởi.
Tại sao anh ta lại đến đây?
Mà lần trước sát thủ Bạch Khởi bị Thần Soái đánh trọng thương, bây giờ hẳn phải núp trong bóng tối dưỡng thương chứ.
Xem ra, “vô sự không lên điện Tam Bảo.”
Yamano Saito nói: “Để anh ta vào.”
Sát thủ Bạch Khởi được dẫn vào.
Trước kia, lấy thực lực của điện Huyết Vương có thể so với sức mạnh của cả một nước, lấy địa vị của sát thủ Bạch Khởi có thể ngồi nói chuyện với vua là điều bình thường.