Trước mặt người ta mới là vịt con xấu xí thật sự.
Vừa rồi thậm chí họ còn chế nhạo người ta là tham phủ tham giàu, quê mùa không kiến thức.
Thật sự quá ngu xuẩn, Cảm xúc của Trần Hạ Lan lúc này vô cùng phức tạp.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Ngạc nhiên, tò mò, lại kích động Mặc dù không biết danh tính của người đàn ông trước mặt, cùng lý do tại sao cậu ta phải giúp mình. Nhưng có ta lại tận hưởng cảm giác được hàng nghìn người ngưỡng mộ này.
Trong nháy mắt, cô ta lập tức coi mình trở thành bạn gái của Thiên Hành Kiện, nũng nịu nói: “Ông xã, thôi đừng mua cửa tiệm này làm gi.”
“Em chỉ thích bộ quần áo đó thôi.
“Mua bộ này về là được.
Thiên Hành Kiện tỏ vẻ khó xử: “Ông chủ tiệm này muốn tặng anh cửa hàng miễn phí, không cần thì cũng uống.
“Hơn nữa, anh mà nói không cần, chỉ sợ ông ta sẽ đập đầu cầu xin chúng ta chấp nhận mat.”
Ý anh là gì?
Trần Hạ Lan có chút bối rối. Thiên Hành Kiên nhìn chăm chăm người bán hàng “Còn không mau đi tìm ông chủ tới đây?”
Người bán hàng bị dọa sốc.
Chờ Thiên Hành Kiện thúc giục lần nữa, có ta mới hoàn hồn, vội vã chạy đi.
Không lâu sau, cô ta quay trở lại cùng một người đàn ông trung niên béo ục ịch với cái bụng phê.
Người đàn ông trung niên đó chính là chủ nhân của tiệm quân áo này.
Vừa bước vào, ông ta đã quát lớn: “Kẻ nào định ép buộc thu mua cửa hàng của tôi, đứng ra đây xem nào!”
Thiên Hành Kiện lạnh lùng nói: “Là tôi.”
Nhìn thấy Thiên Hành Kiện, ông ta không nhịn được run ban người Cử như chuột gặp mèo Trời đất ơi, sao tự nhiên vị đại gia này lại đột ngột đến thăm như vậy.
Cậu ta chính là con trai trưởng của nhà họ Thiên thuộc Hoàng tộc, vào thời cổ đại thì không khác gì Vương tử Địa vị chỉ đứng sau Hoàng đế.
Nỗi sợ hãi quá lớn khiến ông ta không thể kiềm chế nổi, quỳ xuống trước mặt Thiên Hành Kiện.
“Cậu Thiên, không biết cậu tự mình tới chơi nên không kịp tiếp đón từ trước, hy vọng rằng chúng tôi có cơ hội chuộc tội “
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Thiên Hành Kiện chế nhạo: “Thế mà bạn nãy ông nói như thế tôi không đủ tư cách mua lại cửa hàng này của ông vậy?”
Ông chủ nhanh chóng thanh minh: “Cậu Thiên, đừng làm tôi sơ”
“Quán này của tôi, chỉ cần cậu thích thì cứ “Để cậu phải tốn kém tiền mua là tội quá lớn của tôi rồi.”
“Tôi … tôi sẽ lập hợp đồng chuyển nhượng ngay bây giờ.”
Vừa nói, ông chủ vừa nháy mắt với trợ lý bên cạnh.
Trợ lý hiểu ý, nhanh chóng lập hợp đồng Cảnh tượng này khiến tất cả những người vây xem như nối giông bão trong lòng.
Họ đều biết thực lực của ông chủ cửa hàng này.
lấy” Tầm ảnh hưởng của ông ta khá lớn trong quân đội.
Nhưng bây giờ, ông ta lại phải quỳ gối trước người người thanh niên này, Thậm chí còn tặng lại cửa hàng miễn phí Thân thể của cậu ta xem ra phải cực kỳ xuất chủng, chuyện này rất dễ đoán.
Có điều, bạn gái của người trẻ tuổi ấy, sao lại đến những nơi như này mua sắm vậy?
Nó không phù hợp với thân thể của bạn trai cô ta một chút nào.
Rất nhanh sau đó, trợ lý của ông chủ đã soạn thảo xong bản hợp đồng chuyển nhượng Ông chủ cửa hàng nhanh chóng đưa hợp đồng chuyển nhượng cho Thiên Hành Kiện, Thiên Hành Kiện lại đưa nó cho Trần Hạ Lan Bảo bối, em kí tên đi “Từ nay về sau, cửa hàng này sẽ là của em Trần Hạ Lan run rẩy cầm lấy bản hợp đồng chuyển nhượng, ký tên của mình lên trên.
Từ một cô gái đi làm kiếm hai mươi mốt triệu một tháng, Chớp mắt trở thành đại gia với giá trị con người lên đến hàng tỷ bạc là cảm giác thế nào?
Trần Hạ Lan đang muốn chết vì hạnh phúc.
Sau khi ký tên, cô ta cuộn bản hợp đồng lại, gõ vào đầu nhân viên bán hàng ban nãy.
“Vốn đi tôi định dùng thân phận bình thường để cải trang vi hành, đến nơi đây kiểm tra tình hình một chút.”
“Không ngờ ở trong mắt các người, tôi lại trở thành một kẻ nghèo khó ham mê xa hoa phù phiếm.
“Haiz, với thái độ này, các người hoàn toàn không xứng đáng tiếp tục làm trong ngành dịch vụ nữa.
Mấy nhân viên bán hàng bị dọa đến bật khóc, không thể không quỳ xuống.
“Thưa cô, chúng tôi sai rồi.”
“Xin hãy tha thứ cho chúng tôi.”
“Lần sau chúng tôi sẽ không dám nữa.”
Trần Hạ Lan lại nhìn về phía đảm khách hàng: “Vừa nãy ai đã nói rằng tôi bôi nhọ thanh danh của đám cô chủ nhà giàu Có ?”