Lúc này, người quản lý Khang Hữu Vi lập tức ngăn hai người lại: “Xin lỗi hai vị, hôm nay đã có người bao cả nơi này, thứ lỗi cho tôi vì không thể tiếp đón hai vị.” kia.”
Từ Đức Lương cười nhạo một tiếng: “Ha ha, mất mặt chưa
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Thiếu Mã Gia tiện tay từ trong túi lấy ra một xấp tiền, dúi vào tay Khang Hữu Vi: “Tiền boa” “Hôm nay tôi muốn bao cả nơi này, đây là đoạn tin nhắn thông báo xác nhận.”
Anh ta đưa đoạn tin nhắn của Trùng Gia gửi tới cho quản lý Khang Hữu Vi xem.
Khang Hữu Vi chỉ nhìn thoáng qua, trên mặt lập tức nở nụ Không hổ danh là khách V.I.P, tiền boa tận mấy chục triệu. cười.
Anh ta cúi người: “Mời hai vị khách quý vào trong
Thieu Mã Gia ngoảnh đầu, kiêu ngạo nhìn Từ Đức Lương: “Ngoài ra, tôi không thích ruồi bay vo ve bên tai mình trong lúc dùng bữa đâu, phiền anh đuổi con ruồi lớn đó đi giúp tôi.”
Khang Hữu Vi đương nhiên hiểu “con ruồi lớn” mà anh ta đang nói đến là ai.
Anh ta vẫy tay gọi mấy tên nhân viên bảo vệ: “Các anh đi theo tôi.”
Anh ta dẫn bọn họ đi về phía Từ Đức Lương, ánh mắt nhìn chằm chằm như hổ đói.
Lúc này, mặt Từ Đức Lương tái mét, trong lòng đầy hoảng
Anh ta tuyệt đối không ngờ tới, Từ Nam Huyên lại thật sự sợ. có tư cách đặt chân vào nơi này.
Hơn nữa có vẻ như vị lão đại đã đặt bao hết nhà hàng
Michelin này là con rùa vàng mà cô ta mới câu được! Khổn kiếp, vận may của Từ Nam Huyên, con mẹ nó, thật đúng là vô cùng tốt.
Loại nhân vật cấp bậc lão đại này, anh ta không trêu chọc nổi, không đợi đám người Khang Hữu Vi đến, anh ta đã xám xịt chạy trốn. nổi.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Từ Nam Huyên vô cùng xúc động, hạnh phúc không gì tá
Đây còn là lần đầu tiên cô đánh bại được Từ Đức Lương nữa.
Có anh hùng cái thế ở bên cạnh, sau này sẽ không ai dám ức hiếp mình nữa, thật tốt quá!
Thiếu Mã Gia nhìn Từ Nam Huyên mim cười, nói: “Nam Huyên, cô vào trước đi, tôi đi gọi điện.” “Ừ” Từ Nam Huyên đi theo người phục vụ vào nhà hàng
Michelin
Thiếu Mã Gia không gọi điện thoại mà đi nói chuyện với Khang Hữu Vi: “Giúp tôi một chuyện nhỏ.” “Tôi đã mời hai vị khách một nam một nữ, bọn họ sẽ đến đây sớm thôi.” “Lát nữa các anh cho người phụ nữ vào nhà hàng, còn người đàn ông họ Diệp hãy chặn ở ngoài, gây khó dễ cho anh ta một lúc.” “Tốt nhất là hãy phá hỏng bộ quần áo của anh ta, khiến cho anh ta mặt xám mày tro, các anh làm thể nào để anh ta trở thành loại mà phụ nữ nhìn vào là thấy chán ghét.”
Trên mặt Khang Hữu Vi đầy ý cười, đáp: “Không thành vấn đề, có thể làm việc cho ngài là niềm vinh hạnh của chúng tôi.” Thiếu Mã Gia đi vào phòng.
Bọn họ ngồi không lâu thì Diệp Huyền Tân và Từ Lam Khiết đến.
Hai người vừa bước xuống xe, ngay lập tức đã thu hút sự chủ ý của đám nhân viên và Khang Hữu Vi. “Này, mau nhìn kia, đó chẳng phải là Diệp Huyền Tân – nhân viên cũ của nhà hàng chúng ta hay sao?” Khang Hữu Vi nói.
Đám nhân viên ồn ào hùa theo. “Đúng thật là cậu ta rồi kìa. Năm năm trước Diệp Huyền Tần đã làm trong nhà hàng chúng ta.” “Nhưng sau đó bị sa thải vì xúc phạm quản lý Khang, sao cậu ta lại đến đây vậy nhi.” “Đã ăn mặc rách nát còn đi cái xe Santana LX đời cũ rich, ai cho cậu ta can đảm để đến một nơi cao cấp như vậy thế” “Chẳng qua, người phụ nữ đi bên cạnh cậu ta thật đúng là xinh đẹp. Đúng là bông hoa nhài cảm bãi phân trâu.” Năm năm trước, lúc Diệp Huyền Tân mới lui về ở ẩn, anh đã làm việc tại nhà hàng này một khoảng thời gian.
Vì là người ngay thẳng nên anh sẽ không làm những chuyện như đi lấy lòng quản lý Khang Hữu Vi, cũng sẽ không cầm tiền đi hối lộ, vì vậy mà bị Khang Hữu Vi và các nhân viên nhà hàng cô lập.
Mọi người đều coi thường anh, những công việc mệt mỏi hay bẩn thỉu đều đẩy hết cho một mình anh làm.
Sau này, có một lần Diệp Huyền Tân phát hiện Khang Hữu Vi cưỡng ép một nữ nhân viên,
Anh đã kịp thời ngăn cản anh ta, đánh cho anh ta một trận tơi bời và cứu được nữ nhân viên kia.
Chuyện lần đó làm hại Khang Hữu Vi vừa phải bị phạt tiền, vừa phải vào tù mấy ngày.
Vì vậy Khang Hữu Vi luôn ôm hận Diệp Huyền Tân trong lòng, đồng thời luôn tìm cách trả thù anh.
Bây giờ, cơ hội trả thù cuối cùng đã đến.