Lý Ngọc Vân nói: “Vậy uống đi. Uống trước rồi nói.”
Nói xong, Lý Ngọc Vân cạn sạch một hơi.
Trần Hạ Lan cũng mỉm cười, uống sạch rượu trong ly.
Sau đó, cả hai hùng hổ dọa người nhìn Từ Lam Khiết.
Vẻ mặt Từ Lam Khiết bất đắc dĩ, bây giờ cô đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể kiên trì uống hết.
Ngày bình thường cô không uống rượu được, một hơi uống cạn, yết hầu nóng bỏng, không nhịn được ho mấy cái.
Lý Ngọc Vân liếc cô một cái, nhỏ giọng thì thầm một câu “Nói nhiều.”.
Cô ta lại rót đầy ly, nói: “Lam Khiết, có phải cô nên kính Hạ Lan một ly không, xin lỗi cô ấy.”
Từ Lam Khiết có chút mơ hồ: “Xin lỗi cậu ấy? Mình đâu có lỗi gì với cậu ấy.”
Lý Ngọc Vân cười lạnh: “Ha ha, trước hôn lễ lại đoạt chú rể của bạn thân, cái này không tính là có lỗi với cậu ấy sao?”
Từ Lam Khiết nghe xong, lập tức vội vàng nõi: “Ngọc Vân, chuyện không phải như cậu nghĩ đâu.”
Lý Ngọc Vân: “Tôi mặc kệ, dù sao bây giờ bạn trai của Hạ Lan trở thành chồng của cô vẫn là sự thật, cô nhất định phải kính rượu xin lỗi.”
Trần Hạ Lan vội nói: “Quên đi Ngọc Vân, chuyện này cũng không trách Lam Khiết.”
“Lam Khiết, hai chúng ta uống một ly, xóa hết chuyện trước kia, chị em chúng ta lại như xưa.”
Nói xong, Trần Hạ Lan lại cạn sạch lần nữa.
Lần này Từ Lam Khiết lại lâm vào khó khăn.
Cô vốn không uống được rượu, nếu uống một ly nữa, cô sợ mình sẽ say.
Lý Ngọc Vân lại tấn công: “Lam Khiết, Hạ Lan đã uống trước rồi, nếu như cô không uống, vậy là quá đáng rồi.”
Từ Lam Khiết bất đắc dĩ, đành phải kiên trì uống vào.
Hai ly rượu vào bụng, đầu óc của cô vang lên ong ong, ánh mắt có chút mơ màng.
Lý Ngọc Vân nói: “Lam Khiết, nghe nói người chồng đó của cô là một kẻ bám váy đàn bà?”
“Người đàn ông như vậy mà cô cũng nuốt trôi được sao? Tôi cũng cảm thấy ghê tởm thay cô đó.”
“Hạ Lan, anh ta bị Lam Khiết cướp đi, cậu thật sự nên cảm thấy may mắn.”
Từ Lam Khiết vội vàng giải thích: “Ngọc Vân, cậu hiểu lầm Diệp Huyền Tần rồi. Mặc dù anh ấy là nhân viên trong công ty của mình, nhưng mà rất có năng lực.”
“Nếu không có anh ấy, nói không chừng bây giờ mình đang đi làm ở một nhà máy điện tử rồi.”
Lý Ngọc Vân: “Ha ha, dù tôi có hiểu lầm anh ta thì sao nào?”
“Dù cho anh ta có lợi hại hơn nữa còn có thể lợi hại hơn chồng tôi sao?”
“Giá trị con người bây giờ của chồng tôi cả trăm tỷ, nhà hàng này cũng là quà sinh nhật anh ấy tặng tôi đó.”
“Cái người bạn trai đó của cô, đoán chừng có bán anh ta đi, cũng không tặng nổi quà quý giá như vậy.”
Từ Lam Khiết nói: “Thật ra, lễ trưởng thành hai mươi ba tuổi của mình, chồng mình còn tặng một món quà quý hơn nhà hàng này nhiều.”
Lễ trưởng thành hai mươi ba tuổi, Diệp Huyền Tần đã tặng khách sạn Thủy Cung cô.
“Cắt.” Lý Ngọc Vân không tin: “Vì thỏa mãn hư vinh của mình, chuyện khó tin như vậy mà cô cũng bịa ra được.”
“Người bạn trai kia của cô là loại mặt hàng gì, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, giải thích thay anh ta cũng vô dụng.”
Từ Lam Khiết có chút tức giận.
Diệp Huyền Tần là người đàn ông của cô, chỉ có cô mới được bắt nạt anh.
Những người khác dựa vào cái gì chứ!
Cô cũng không ngồi thêm được nữa, nói: “Đúng rồi, mình vừa nhớ ra mình còn có một cuộc họp quan trọng, thật xin lỗi, mình đi trước đây.”
“Đứng lại.” Lý Ngọc Vân tức giận gọi cô: “Lam Khiết, cô không phát hiện ra cô càng ngày càng quá đáng sao?”
Từ Lam Khiết nói: “Nhưng mình thật sự có một cuộc họp quan trọng.”
Lý Ngọc Vân nói: “Muốn đi? Cũng được. Nhưng mà tục ngữ nói ba ly rượu mừng, cô mới uống hai ly, còn thiếu một ly.”
“Nếu uống hai ly đã rời đi, là xem thường Trần Hạ Lan, cũng là điềm xấu.”
Trần Hạ Lan cũng khuyên nhủ: “Lam Khiết, còn lại một ly, cậu uống đi.”
“Tôi cam đoan, uống xong ly này, sẽ để cô đi.”