Sâu độc trên người người dân, cũng cực kì giống với cổ trùng Hắc Miêu.
Khả năng này vô cùng lớn.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Bao Nghĩa Đình nhìn có vẻ khoanh tay bó gối với sâu độc trên người người dân rồi, Diệp Huyền Tần sau khi kiểm tra sâu độc trên người người dân, thì càng chắc chắn hơn sâu độc trong người họ chính là cổ trùng Hắc Miêu rồi.
Diệp Huyền Tần ra lệnh cho Bao Nghĩa Đình: “Bây giờ lập tức cho người dân về nhà.”
Vâng, vâng!
Bao Nghĩa Đình vội vàng thổi sáo.
Theo tiếng sáo vang lên, người dân dồn dập đứng dậy, giống như người máy bước từng bước về hướng nhà họ.
Đợi người dân về nhà của mình trong, Diệp Huyền Tần ra lệnh cho Bao Nghĩa Đình: “Bây giờ đánh thức tinh thần và trí tuệ của người dân.
Diệp Huyền Tần gần như có thể xác định Bao Nghĩa Đình có cách đánh thức người dân.
Nếu không thì người dân luôn trong trạng thái bị khống chế, không ăn không uống thì đói chết rồi.
Bao Nghĩa Đình có hơi do dự, Độc Lang lại phát cáu, hai mắt trừng lên…
Bao Nghĩa Đình bị dọa sợ rồi, vội vàng làm theo. Anh ta thổi kèn lên, người dân từ từ khôi phục tinh thần và trí tuệ.
May mà bây giờ là nửa đêm, sau khi người dân khôi phục lại thần trí thì tiếp tục đi ngủ rồi.
Cực ít người sau khi thức tỉnh lại không có cách nào vào giấc được, cũng không hề phát hiện ra điều gì khác thường, chỉ xem như mình mất ngủ mà thôi.
Mấy người Diệp Huyền Tần thì ở nguyên tại chỗ tiếp tục đợi, đợi bồ câu đưa thư trả lời tin.
Thời gian thấm thoát trôi qua, trời đã sáng rồi.
Sáng sớm ánh nắng mắt trời chiếu vào ngôi làng nhỏ này, trong thôn bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Người dân giống như lúc trước, cầm dụng cụ nông nghiệp ra khỏi nhà, đến đồng ruộng làm việc.
Gặp mặt thì nhiệt tình chào hỏi, hàn thuyền với nhau, giao lưu với nhau kinh nghiệm trong cày cấy. Giá cả lương thực hôm nay ấm no, hài hòa. “Mẹ, con thật sự nhìn thấy thần soái rồi.” Giọng nói của một cô bé đã thu hút sự chú ý của Diệp Huyền Tần với Độc Lang.
Họ nhìn qua, phát hiện có một cô bé tầm bốn năm tuổi đang nói chuyện với mẹ của mình.
Người mẹ trẻ đương nhiên là không tin lời của cô bé, nói: “Con nít mới sáng sớm đã nói mò cái gì đấy, mau về nhà đi, mẹ phải xuống ruộng làm việc rồi.”
Cô bé dựa vào lý nói: “Mẹ, tối hôm qua con thật sự nhìn thấy thần soái mà, thần soái còn cười với con nữa đấy Người mẹ trẻ không kiên nhẫn nữa nói: “Còn nói bậy nữa mẹ giận đấy, thần soái còn lợi hại hơi thần tiên, sao có thể đến nơi nhỏ hẹp này của chúng ta. Tối qua nhất định là con làm mơ thấy thần soái rồi.”
“Mau về nhà đi, mẹ phải đi làm rồi.”
Người mẹ trẻ không để ý đến cô bé nữa, quay người rời đi.
Vẻ mặt cô bé tràn đầy sự thất vọng, lẩm bẩm một câu: “Con đúng là nhìn thấy thần soái rồi mà. Hừm, con phải tìm thấy chú thần soái, chứng minh là con không có nói bậy.
Cô bé lanh lợi chạy đi.
Độc Lang phì cười: “Anh, không ngờ độ nổi tiếng của anh lớn như vậy, ngay cả đứa bé nhỏ cũng biết.
Diệp Huyền Tần: “Không lẽ cậu không phát hiện, mỗi nhà mỗi hộ ở đây đều treo ảnh của tôi?”
Độc Lang khẽ chau mày: “Hửm? Sao em không chú ý đến nhỉ?”
Diệp Huyền Tần suy nghĩ xa xăm hướng về nơi xa: “Thật ra, tôi từng chiến đấu ở đây, từng bảo vệ người dân ở đây. Đây vốn dĩ là chuyện thuộc bổn phận của tôi, nhưng lại không ngờ được người dân ghi nhớ nhiều năm như vậy”
Năm đó, Diệp Huyền Tần cùng với một vị tôn giả của đế quốc chiến đấu ba ngày hai đêm, đánh đến trời tối mịt mù mịt, mặt đất nứt nẻ, cảnh tượng chẳng khác gì ngày tàn.
Nhưng Diệp Huyền Tần vẫn bảo vệ được người dân trong thôn này, không để bất cứ người dân nào bị thương, cho dù là hi sinh bản thân mình.
Sau trận chiến đó, Diệp Huyền Tần được người dân ở đây ghi nhớ, phong anh là thần thánh, để tín ngưỡng.
Độc Lang đột nhiên tỉnh ngộ gật gật đầu, chả trách trước kia nhiều lần mình suýt nữa làm thương người dân, Diệp Huyền Tần đều cản lại.
Anh cũng có tình cảm như thế này với người dân ở đây. Cô bé không lâu sau là phát hiện ra Diệp Huyền Trân với Độc Lang rồi.
Vẻ mặt cô bé tràn đầy kinh ngạc, và khó tin được.