Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Chương 137
“Xảo trá? Ngươi? Ngươi có cái gì đáng giá để ta xảo trá chứ” Dứt lời, Phượng Khương Trần bỏ lại Vương Thất mà trở về phòng mình, không lâu sau lại đi ra, trước khi Vương Thất mất khống chế thì đưa một tờ giấy trắng sang: “Đây là thứ mà ta đã chuẩn bị sẵn từ trước, làm không khác cái này đi, yêu cầu của ta không hề cao”
Yêu cầu không cao chút nào, mới mười mấy tờ giấy thôi, có thể viết được bao nhiêu đâu, vậy đi.
“Đây là cái quỷ vẽ bùa gì vậy, xiêu xiêu vẹo vẹo thật khó coi, còn có chữ này là gì, sao toàn bộ đều viết sai chữ thế này, thật là rối tung rối mù” Vương Thất lật từng trang từng trang một xem rồi nhíu mày ghét bỏ.
Không phải là yêu cầu của hắn ta cao mà thật sự là trình độ của Phượng Khương Trần so với đứa cháu trai ba tuổi của hắn ta còn không bằng, nếu không phải đồ này là Phượng Khương Trần đưa cho thì hắn ta đã quăng nó xuống đất từ sớm, thật sự là ô nhiễm con mắt của y.
Mặt Phượng Khương Trần đỏ lên, lại không hề yếu thế, giọng nói còn lớn hơn trước đó: “Vương Thất, ít chê tới chê lui đi, thích nhìn hay không, trình độ này của bổn cô nương thì sao hả, không xem đúng không? Được, ngươi tự mình xây trong đây đi, không hợp ý ta thì ta sẽ đập đi xây lại”
Chữ cuối cùng vừa dứt thì Phượng Khương Trần vung ống tay áo xoay người bước đi.
Rất mất mặt, cực kì mất mặt.
Uổng công nàng còn viết hai mươi chữ to, kết quả khi lấy ra lại bị người ta ghét bỏ.
Phượng Khương Trần cảm thấy điều mà mình cần làm là tìm một chỗ âm thầm lau nước mắt, thể hiện sự mỏng manh của bản thân.
Tại sao khi nàng tiếp thu thân thể này lại không tiếp thu cả kỹ năng của chủ nhân thân thể chứ?
Chữ viết khó coi, nữ công gia chánh lại càng không cần nói đến, trong mắt nàng thì kim chỉ dùng để may miệng vết thương hở mà không phải là lấy để mau quần áo.
Nghĩ tới nghĩ lui đúng là nàng không hợp với thời đại này, không hợp.
với yêu cầu của phái nữ.
Phượng Khương Trần bực bội!
“Khương Trần..” Vương Thất vội đuổi đến, vẻ mặt xin sự khoan dung nói: “Ta sai rồi, ta sai rồi, ta không nên nói vậy, phạt ta, phạt ta, sao chép tất cả lại một lần được không?”
Phượng Khương Trần bắt bẻ như vậy, đập đi xây lại vậy phải xây đến khi nào đây, sự nghiệp Vương gia to lớn cũng không thể cứ lãng phí như thế”
Điều quan trọng nhất là đôi mắt của huynh. hắn chờ không nổi.
Phượng Khương Trần không để ý đến Vương Thất mà tiếp tục đi về trước, Vương Thất không có cách nào đành đi theo cả một đường, dọc đường hắn ta xin tha thứ nhưng Phượng Khương Trần tỏ vẻ không nghe thấy.
Vương Thất không quay về cũng không thể ra tay với Phượng Khương Trần, đành phải lấy Vương Cẩm Lăng ra để khuyên nhủ: “Khinh Trần, chúng ta xây xong phòng ở sớm một chút này mắt của đại ca ta mới có thể sớm tốt hơn một ngày, ngươi cũng hy vọng đại ca của ta mau chóng được nhìn thấy mà”
Chuyện này đối với bọn họ mà nói thì đều có lợi, cuộc cá cược bên ngoài sớm đã lật tung trời, đa số mọi người đều không xem trọng Phượng Khương Trần, nếu nói gấp thì cũng phải nói là Phượng Khương Trần gấp chứ không phải Vương gia gấp”
Phượng Khương Trần gật đầu nói: “Có lí, ta không thể vì cái sai lâm của ngươi mà ảnh hưởng đến tiến độ xây dựng phòng ở”
Phụt…Vương Thất suýt nữa đã hộc máu.
Loại người gì, loại người gì chứ.
Hắn ta đã làm sai điều gì.
Phượng Khương Trần không cho Vương Thất cơ hội nói chuyện, vẻ mặt thần bí nói: “Vương Thất, nghe nói bên ngoài đang đánh cuộc, tỉ lệ cuộc ta có thể chữa khỏi mắt cho đại ca ngươi chính là một đền năm đúng không?”
Nhắc đến tiền thì hai mắt của Phượng Khương Trần như kẻ trộm.
Không có biện pháp, nàng nghèo mà.
Phượng phủ vẫn đang rách bươm chờ nàng vung tiền tu sửa.