Trước đây rõ ràng đã nói xong rồi, nếu như không phải vì chuyện của Vương Cẩm Lăng thì tên Thôi Hạo Đình này chắc đang trong quá trình hồi phục rồi, nhưng không ngờ là trải qua một tháng mà thái độ của Thôi Hạo Đình lại thay đổi đến thế.
Người làm Thôi Hạo Đình thay đổi lập trường thì Phượng Khương Trần không cần phải nghĩ cũng biết. Sau khi Thôi Hạo Đình đến Đông Lăng cũng chỉ tiếp xúc có mấy người, ngoài Vân Tiêu ra thì chính là người đến nhà gần đây Nguyên Hy tiên sinh.
Người làm thay đổi ý định của Thôi Hạo Đình chắc là Nguyên Hi tiên sinh.
“Khốn khiếp, làm loạn kế hoạch của ta rồi.” Đi đến cửa nhà, Phượng Khương Trần liền không nhịn được đá bay hòn đá dưới chân, đùng một cái đập vào bức tường trước mặt.
Sau khi Phượng Khương Trần rời đi, hộ vệ Nguyên Cực bên cạnh của Thôi Hạo Đình liền xuất hiện cung kính báo với Thôi Hạo Đình: “Công tử, tam công tử đã trở về Thôi gia rồi, lão thái quân đã ra lệnh cho tam công tử suy nghĩ ba tháng và giao nộp toàn bộ việc quản lí làm ăn trong tay ra.”
Thôi tam công tử chính là người đã phái người giết Phượng Khương Trần, làm cho cổ Phượng Khương Trần bị thương, Thôi Hạo Đình đã tiết lộ một ít thông tin cho Phượng Khương Trần, vậy là tam công tử bị đuổi ra khỏi hoàng thành Đông Lăng, bị thương mà rời đi, bây giờ lại bị trong nhà trừng phạt.
“Cánh tay của Phượng Khương Trần cũng dài thật đấy, chỉ không biết là y thuật của nàng có giống như tâm kế của nàng không?” Thôi Hạo Đình không hề quan tâm đến tranh chấp trong nội bộ Thôi gia, hắn quan tâm đến mạng sống của mình hơn.
“Công tử?” Nguyên Cực ngẩng đầu, dù hắn ta cố hết sức khắc chế nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng trong lòng.
“Nguyên Cực, người thấy thế nào? Bản công tử nên chữa hay không?” Thôi Hạo Đình nhắm mắt lại dựa vào phía sau.
Một tháng nay hắn đã nghĩ rất nhiều, Nguyên Hi tiên sinh nói không sai, chỉ nắm chắc bảy phần không đáng để đánh cược nhưng lời của Vân Tiêu cũng không sai, nếu như không đánh cược thì hắn chỉ có con đường chết, hiện tại cũng chỉ là chút hơi tàn mà ông trời ban cho sống tạm.
Việc như thế này một người hạ nhân như Nguyên Cực sao dám cho ý kiến, nếu như xảy ra sai xót gì thì trên dưới Thôi gia sẽ không tha cho hắn, Nguyên Cực vội vàng cúi đầu: “Dù cho công tử quyết định như thế nào thì thuộc hạ cũng tin tưởng công tử.”
“Thôi vậy, đi xuống đi, ta sẽ tự suy nghĩ.” Thôi Hạo Đình thở dài.
Phượng Khương Trần quay về từ chỗ Thôi Hạo Đình rất không vừa ý nhưng cũng không nản chí, nàng không đánh cược hoàn toàn trên người Thôi Hạo Đình. Phượng Khương Trần điều chỉnh lại tâm trạng rồi về phòng thay quần áo xong liền ra khỏi nhà đi đến Quốc Công phủ.
Vết thương trên người vừa khỏi, cũng mới quay trở về thành mà nàng đã phải chạy khắp nơi, vất vả trong đó chỉ có tự nàng biết. Biết được chuyện hoàng thượng ép Cửu Hoàng Thúc nên nàng không thể không chủ động tấn công, nếu không Cửu Hoàng Thúc sẽ không có cách nào chuyên tâm đối phó với cung Huyền Tiêu, và nàng cũng sẽ bị liên luỵ.
Bởi vì Phượng Khương Trần cứu thế tử phu nhân Ninh Quốc Công và con trai họ nên Phượng Khương Trần là khách quý đối với Ninh Quốc Công Phủ, thế tử phu nhân cũng đích thân đón tiếp nàng.
“Phượng cô nương đúng là hiếm khi đến làm khách.” Thế tử phu nhân trải qua nửa năm an dưỡng, khí sắc đã tốt hơn nhiều, thái độ với Phượng Khương Trần cũng càng khiêm khách sáo trước.
Không thể không nói, chuyện xảy ra ngày hôm qua ở cổng thành, mọi người nhìn thấy Phượng Khương Trần giống như một tấm bia nhắm bắn, cũng nhìn thấy sự coi trọng của Cửu Hoàng Thúc đối với Phượng Khương Trần, chỉ cần không phải là người đối địch với Cửu Hoàng Thúc thì đều sẽ khách sáo ba phần với Phượng Khương Trần.
“Thế tử phu nhân khách sáo rồi, Khương Trần đặc biệt đến đây để đưa thiếp mời.” Không có chuyện thì sẽ không đến, nếu như nàng không có một lí do tử tế thì tính mục đích sẽ quá lớn, Ninh Quốc Công Phủ chắc chắn sẽ không ra tay, có những chuyện thuận theo tự nhiên thì mới gọi là đẹp. Nàng mà không dày vò được hoàng thượng đến chết thì nàng sẽ không mang họ Phượng.
Chương 1303
“Thiếp mời sao? Phượng cô nương là mời chúng ta đến ngắm tuyết hay ngắm mai?” Gần đến cuối năm, yến tiệc các gia đình lớn ở hoàng thành có rất nhiều, một số phu nhân và tiểu thư thế gia ra sức phát huy khả năng ngoại giao của phu nhân để tạo các mối quan hệ giúp trượng phu nhà mình.
Không còn cách nào khác, khảo hạch hàng năm của sử bộ đến rồi, chức quan của nhiều người sẽ thay đổi, không thể không làm gì đó.
Nếu như là trước đây thì thế tử phu nhân nhất định sẽ không nghĩ về hướng này nhưng năm nay chuyện của Cửu Hoàng Thúc và Phượng Khương Trần ngày càng sáng tỏ rồi, câu nói này của thế tử phu nhân cũng coi như là thăm dò Phượng Khương Trần xem thử xem có phải Phượng Khương Trần thay mặt nữ quyến của phủ Cửu Hoàng Thúc ra mặt để mời họ hay không.
Phải biết rằng Cửu Hoàng Thúc từ khi mở phủ đều chưa từng tổ chức tiệc mời bất cứ ai cả, nếu như có thể nhận được một tấm thiệp mời của phủ Cửu Hoàng Thúc thì không hề kém với nhận được thiếp mời của thi hội đâu.
Phượng Khương Trần cười vui vẻ, trong lòng cũng đoán được suy nghĩ của thế tử phu nhân, không thể không nói là thế tử phu nhân thẳng thắn như thế rất đáng yêu.
Thế tử phu nhân bị Phượng Khương Trần cười mà thấy ngại, vội vàng mở thiếp mời ra xem để giấu đi sự khó xử của mình. Vừa xem thì đã hiểu ra không phải như vậy nên liền đỏ mặt ngay lập tức: “Phượng cô nương, thật sự xin lỗi, Phượng cô nương yên tâm, ta nhất định sẽ đến.”
Phượng Khương Trần là mượn chuyện chuyển về Phượng phủ để đến Ninh Quốc Công Phủ, lấy danh nghĩa đưa thiếp mời để gần gũi với thế tử phu nhân.
Đây là lí do tốt nhất và thích hợp nhất Phượng Khương Trần có thể nghĩ ra được. Phượng phủ bị lửa thiêu cháy, đến tận bây giờ vẫn chưa tìm được hung thủ phóng hoả, bây giờ Phượng phủ đã xây dựng lại xong rồi nên nàng muốn chuyển về, tất nhiên là phải thông báo rộng rãi cho mọi người đều biết, đồng thời cũng cảnh báo những người năm xưa ra tay biết Phượng phủ vĩnh viễn đều là của nàng, sau khi trải qua một trận hoả hoạn Phượng Phủ sẽ càng uy nghiêm và kiên cố hơn.
“Khương Trần xin được cám ơn thế tử phu nhân trước.” Phượng Khương Trần lần này là thật lòng muốn cám ơn, với địa vị của Ninh Quốc Công Phủ thì cùng lắm chỉ cần phái một ma ma có mặt mũi đến là được, thế tử phu nhân đích thân đến là đã rất cho nàng mặt mũi rồi.
Để thể hiện lòng cám ơn của mình Phượng Khương Trần liền đề nghị bắt mạch cho thế tử phu nhân, kiểm tra tình trạng sức khoẻ, thế tử phu nhân rất vui vẻ đồng ý.
Cơ thể nàng ta gần đây luôn không được thoải mái thanh thản, nếu mời đại phu đến khám phương diện này thì cũng không được hay lắm, nàng ta cũng không phải chưa nghĩ đến tìm Phượng Khương Trần để khám nhưng một là Phượng Khương Trần rất bận, hai là thân phận của Phượng Khương Trần bây giờ đã khác rồi, nàng ta nào dám mời Phượng Khương Trần đến khám bệnh chứ.
Hai người đi vào phòng bên trong, Phượng Khương Trần nhanh chóng mở túi trị liệu thông minh ra, không phải là nàng không muốn dùng cách bắt mạch mà phụ nữ sau khi sinh lại ngại không dám mời đại phu khám thì phần lớn là bệnh phụ khoa, bệnh phụ khoa thì hoàn toàn là không thể khám bằng cách bắt mạch được mà chỉ có thể cởi hết quần áo để kiểm tra thôi.
Nàng lại không dám bắt thế tử phu nhân cởi sạch để nàng kiểm tra nên chỉ có thể dùng túi trị liệu thông minh và thêm vào mình tự hỏi ra thôi.
Quả nhiên là vậy, viêm nhiễm phụ khoa của thế tử phu nhân khá là nghiêm trọng, Phượng Khương Trần thu tay lại, nhìn về túi trị liệu thông minh rồi lại hỏi thế tử phu nhân mấy câu.
Giống như Phượng Khương Trần đã nghĩ, hạ thân thế tử phu nhân ngứa ngáy, có nước vàng và dị vật, khi có kinh nguyệt thường ít nhưng dong mấy ngày vẫn chưa sạch hết, cơ thể không được nhanh nhẹn, mùi phía dưới cũng nặng, khi làm chuyện phu thê thì hạ thân sưng đau không thoải mái.
Nếu như thế tử phu nhân giống như những phu nhân bình thường khác, chuẩn bị cho trượng phu cả đống thị thiếp và nha hoàn thông phòng thì còn đỡ nhưng thế tử Ninh Quốc Công Phủ lại chỉ có một mình phu nhân, chưa từng chung đụng với nha hoàn.
Chương 1304
Cứ như vậy đúng là đã làm cho thế tử phải chịu khổ rồi, mỗi ngày ôm vợ đẹp nhưng lại không được động vào, thế tử phu nhân cũng đau đầu, dị vật trên người dù có dùng thêm nhiều huân hương cũng không có tác dụng, nàng ta cũng không dám để cho thế tử đến gần sợ thế tử chê bai mùi khác thường trên người mình, sự ghé thăm của Phượng Khương Trần không khác gì là tặng than trong tuyết.
“Phu nhân bình thường nên ít dùng huân hương thôi, đặc biệt là quần áo lót, chỉ cần thoải mái sạch sẽ là được, huân hương không tốt cho cơ thể, ngoài ra ta sẽ kê một đơn thuốc, lát nữa ngươi cho người đến phủ ta lấy, dùng mấy ngày là được.” để thể hiện sự nghiêm túc của mình, Phượng Khương Trần lưu loát viết ra mấy điều cần chú ý, và những thuốc bình thường nên uống nhiều.
“Dùng?” Thế tử phu nhân không hiểu, thuốc không phải là uống sao?
“Thứ gọi là thuốc này có thể uống ít bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, thuốc ta chuẩn bị cho phu nhân dùng để vệ sinh sạch sẽ, thế tử phu nhân dùng trước cái này, nếu như không có tác dụng thì ta lại đến, nếu như phu nhân không dưỡng cơ thể thật tốt thì sẽ không có lợi cho việc mang thai, đến lúc đó dù có cho phu nhân uống thuốc dễ có thai thì hiệu quả cũng sẽ không tốt.”Phượng Khương Trần rất tự nhiên tiết lộ mục đích đến ngày hôm nay.
Trong tay nàng có thuốc làm cho dễ mang thai, nàng không tin là thứ như thế này lại không hấp dẫn phụ nữ.
Hoàng thượng chẳng phải dùng mẫu thân của Cửu Hoàng Thúc để uy hiếp Cửu Hoàng Thúc sao, vậy thì nàng sẽ dùng phụ nữ để gây rắc rối cho hoàng thượng.
Mắt thế tử phu nhân sáng lên, nghiêng người về phía trước, vội vàng bắt lấy hai tay Phượng Khương Trần: “Phượng cô nương, ngươi nói có cách làm cho người nhanh có thai sao?”
Nếu như có thứ này thì có phải tiểu thư mà Ninh Quốc Công Phủ lúc trước đưa vào cung có phải sẽ nhanh có thai hơn người khác không, không chừng Ninh Quốc Công Phủ của bọn họ có thể trở thành nhà ngoại của hoàng tử ấy chứ.
Nhà ngoại của hoàng tử, bước tiếp theo rất có thể là nhà ngoại của hoàng đế tương lai, cám dỗ quá lớn, cho dù Ninh quốc công phủ luôn khiêm nhường cũng không cách nào kháng cự lại.
Ở vị trí này, Quốc công phủ rất khó tiến lên, nhưng không tiến sẽ là lùi. Chờ tới khi lão Quốc công chết, thế tử kế thừa chức vị Quốc công phủ sẽ thành Hầu phủ, cho dù địa vị hay quyền thế cũng kém một khoảng.
Hơn nữa, con nối dòng là việc hệ trọng nhất của một nhà. Ở thời đại này, sinh con là trách nhiệm chính của nữ nhân, một nữ nhân không thể sinh con thì xuất thân nàng có cao cũng vô ích.
Không đếm xỉa đến kích động của Thế tử phu nhân, cũng không hỏi han Thế tử phu nhân có gượng gạo không, Phượng Khương Trần lãnh đạm rút tay về, nàng không thích người khác nắm tay nàng, cho dù là nữ nhân cũng không được.
“Đúng vậy, thuốc của Khương Trần có thể hỗ trợ cho nữ tử mang thai. Bởi vì chuyện của Tạ nhị phu nhân và đại cô nương nhà họ Ôn, Khương Trần cảm thấy nếu bây giờ đương gia chủ mẫu không mang thai thì quá cực khổ, bèn tìm cách điều chế, phối ra một loại thuốc hỗ trợ mang thai.” Trên thực tế, chính là thuốc bổ trứng, có thể tăng cơ hội mang thai của một người.
Đương nhiên, quân đội dùng trí tuệ và năng lực để chữa bệnh lại không bao gồm loại đồ vật này, nàng đổi bằng y đức.
Khoảng thời gian trước, hoàng thượng chèn ép giới quyền quý và thế gia, sau đó lập tức vỗ về, chọn vài nữ tử tiến cung từ trong giới quyền quý và thế gia. Chẳng qua là phân vị rất thấp, phần lớn chỉ bình thường, bằng lòng ở tầng thấp nhất. Nếu họ không có thai, đoán chừng cả đời này không thể bò lên trên.
Những nữ tử trẻ trung xinh đẹp này chỉ cần có cơ hội, các nàng rất nhanh có thể mang thai, một đám con nít, cho dù là nam hay nữ cũng phải ban thưởng phân vị Tấn. Đến lúc đó, hậu cung thực sự là nơi phi tần có thể khoe sắc tranh đoạt hoàng tử.
Phượng Khương Trần có thể tưởng tượng, thuốc này vừa ra, hậu cung Hoàng thượng, thậm chí toàn bộ giới quý tộc thượng lưu trong xã hôi, sẽ biến thành dáng vẻ gì. Cho nên những nữ nhân này, sao lại không muốn lấy lòng nàng chứ?
Chương 1305
Dù sao cũng đừng xem thường năng lực nữ nhân, càng không được xem thường năng lực của một đám nữ nhân mang thai. Những nữ nhân trong hậu cung sẽ vì con của mình, vì tương lai của con, nhất định sẽ đấu đến ngươi chết ta sống. Đến lúc đó, hoàng thượng vỗ về đám nữ nhân trong hậu cung cũng đủ rồi, nàng xem hoàng thượng còn rảnh rỗi đi quản chuyện khác không.
Cho dù hoàng thượng mặc kệ chuyện hậu cung, nhưng hắn có thể mặc kệ chuyện này trước triều đình sao?
Nhà ông bà ngoại Tinh Tử nhất định sẽ giống như Tạ phủ, vì tranh đoạt ngôi vua, khẳng định sẽ tận lực chèn ép thái tử, chờ hoàng tử Lăng Vương trưởng thành.
Chỉ cần năm đại hoàng tử thất sủng, chết hay bị phế bỏ thì năm tiểu hoàng tử sẽ có cơ hội. Lúc này Đông Lăng không loạn cũng phải loạn, hoàng thượng chuẩn bị đau đầu đi!
Phượng Khương Trần rất gian ác khi để lại những lời này, nàng không quan tâm tới thế tử phu nhân mời ở lại mà phóng khoáng rời đi.
Có một ít đồ vật, quá dễ dàng đạt được sẽ không quý trọng, vả lại hôm nay nàng nói là tới đưa thiệp, nếu đã ra cửa thì đương nhiên không thể chỉ tới mỗi Ninh quốc công phủ.
Phượng Khương Trần lựa chọn nhà thứ hai chính là phủ Tấn Dương Hầu, đưa thiệp tới, bằng lòng tiết lộ và giao ra thuốc hỗ trợ mang thai. Nàng biết Tấn Dương Hầu phu nhân cũng muốn một đứa trẻ, rốt cuộc làm đương gia chủ mẫu mà chỉ có một đứa con cũng không bảo đảm, trong khi những thê thiếp ở phủ Tấn Dương Hầu lại sinh rất nhiều con.
Chuyện của nữ nhân đã giải quyết, còn lại là nam nhân. Các nữ nhân muốn mang thai mà chỉ dựa vào bản thân là không đủ, còn phải có nam nhân giúp đỡ, mà thế gian này không có mấy nam nhân không mê muội với việc làm sập giường.
Phượng Khương Trần tìm được Lục Thiếu Lâm, ném rất nhiều viên thuốc nhỏ màu lam cho hắn, nàng tin tưởng Lục Thiếu Lâm là người thông minh, mà người thông minh có vòng tròn của người thông minh.
Mười viên thuốc này thì có tám chín viên sẽ chảy vào tay các quyền quý, về nguồn gốc của thuốc, Phượng Khương Trần tin tưởng Lục Thiếu Lâm sẽ giữ kín như bưng. Bởi vì Lục Thiếu Lâm bên ngoài là người của hoàng thượng, nhưng thực tế lại là người của Cửu hoàng thúc.
Phượng Khương Trần làm một loạt chuyện này rất bí mật, có thể nói là không có dấu vết, dù sao cũng không có nhân vật lớn nào sẽ đi quan tâm chuyện giữa các nữ nhân. Nhưng mà Cửu hoàng thúc quan tâm, đồng thời xóa hết những cái đuôi mà Phượng Khương Trần xử lý không sạch sẽ.
“Phượng Khương Trần không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã khống chế được mạch máu của giới quyền quý, rất tốt… Lần này bổn vương rốt cuộc không cần lo lắng an nguy của ngươi.” Cửu hoàng thúc nở nụ cười đầu tiên sau khi vào thành.
Phượng Khương Trần thật sự thông minh, chỉ cần nàng muốn thì có thể tìm được chỗ xuống tay, nhìn như một chuyện nhỏ lại có thể thay đổi toàn bộ cục diện Đông Lăng.
Hoàng Thượng lợi dụng hậu cung, lôi kéo thế gia, để cho những thế gia này đứng chung một chỗ hoàng thượng cùng đối phó hắn. Đừng quên trên thế gian này, bất kỳ liên minh lợi ích nào cũng không bền chặt, chỉ cần tung ra lợi ích và cám dỗ lớn hơn, liên minh giữa hoàng thượng và thế gia quyền quý lập tức sụp đổ.
Đây chính là điều mà Cửu hoàng thúc muốn, hắn đang lo lắng làm sao phá vỡ liên minh giữa hoàng thượng và giới quyền quý, Phượng Khương Trần lại cho hắn một cơ hội tốt như vậy. Nếu hắn không lợi dụng thì thật ngớ ngẩn, chỉ khi nội bộ hoàng thượng rối loạn, hắn mới có thể dùng toàn lực đối phó Cung Huyền Tiêu.
Trải qua một ngày bố trí, Cửu hoàng thúc đã nắm sự vụ ở hoàng thành trong tay, cũng cạy được miệng thích khách. Như Cửu hoàng thúc dự đoán như vậy, chủ lực phía sau màn là Cung Huyền Tiêu, hoàng thượng và hai đại Quốc công phủ, tám đại hầu phủ, Vương gia, nhà họ Tạ, nhà họ Ôn, Bắc Hoài tướng quân, cùng với Nam Lăng, Tây Lăng liên thủ, muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
“Xem ra, bổn vương thật là trở ngại tầm mắt của không ít người.” Cửu hoàng thúc liên tục nhìn một loạt danh sách, sắc bén lập tức lộ ra.
Chương 1306
Một nửa giới quyền quý và thế gia ở Đông Lăng tham gia lần hành động này, có thể thấy sự tồn tại của hắn thật sự gây trở ngại lợi ích của đại đa số người.
Cái này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là Phượng Khương Trần gặp sự cố ở thành Dịch Thủy, đến bây giờ hắn không tra được chủ sự phía sau màn.
Thái thú thành Dịch Thủy là con cháu cựu thần thời kỳ tiên đế, không thuộc về bất kỳ một phe phái nào, hoàn toàn không tra ra được lúc trước hắn từng tiếp xúc với người nào. Nói cách khác, Đông Lăng còn có một phần lực lượng ẩn nấp ở trong bóng tối, nên Cửu hoàng thúc vẫn rất kiêng kị đối với lực lượng không rõ này.
Hắn kinh doanh ở hoàng thành mấy chục năm, với hắn mà nói thì hoàng thành Đông Lăng không có bí mật, nhưng đột nhiên xuất hiện một lực lượng không tên, tuy rằng lực lượng này không chống lại hắn, nhưng hắn quả thật bất an.
Cửu hoàng thúc cũng kiểm kê một lần tất cả nhân vật có khả năng ở trong hoàng thành, cuối cùng vẫn không nghĩ ra, đành bỏ qua. Trước mắt còn có một chuyện rất quan trọng, chờ hắn xử lý.
Hắn tuyệt đối không cho phép hoàng thượng động tới linh cữu mẫu thân hắn, quấy rầy mẫu thân hắn an giấc ngàn thu.
Cửu hoàng thúc gõ nhẹ ba tiếng ở mặt bàn, một người áo đen đi ra từ chỗ tối, quỳ gối trước mặt Cửu hoàng thúc: “Chủ tử.”
“Không tiếc bất kỳ giá lớn nào, ngày mai trước khi mặt trời mọc, bổn vương muốn hoàng thượng đang trùng tu lăng tẩm không còn tồn tại nữa.” Dám quấy rầy mẫu thân hắn, cũng đừng trách hắn không khách khí.
Hoàng thượng vẫn luôn tu sửa lăng tẩm hắn, chuẩn bị trăm năm sau an giấc ngàn thu. Hắn vẫn luôn cho rằng tiến hành rất bí mật, nhưng lại chạy không khỏi thám tử của Cửu hoàng thúc.
Dám đánh chủ ý lên linh cữu mẫu thân hắn, hắn sẽ khiến hoàng thượng chết không có chỗ chôn, hoàng thượng xây một lần, hắn liền phá một lần.
“Vâng.” Người mặc áo đen cúi đầu, giống như pho tượng vậy, không có mệnh lệnh của Cửu hoàng thúc, không đứng lên cũng không cử động.
“Tính toán một chút, cần bao nhiêu bom sấm sét, còn lại trước giờ Tý, giao cho bổn vương.” Cửu hoàng thúc hơi trầm tư một chút, quyết định không đau lòng bom sấm sét nữa, dùng toàn bộ cho hoàng thượng càng ngột ngạt.
Phải biết, người trong thiên hạ đều biết rằng chỉ có hoàng thượng Đông Lăng mới có bom sấm sét, dùng bom sấm sét làm chuyện xấu, cuối cùng sẽ tính trên đầu hoàng thượng.
Hắn tin tưởng, trải qua việc này, Phượng Khương Trần sẽ nguyện ý biến thuốc đó thành bom sấm sét.
“Vâng.” Người mặc áo đen vẫn không hỏi nhiều, cho đến khi Cửu hoàng thúc nói có thể lui ra, mới vâng một tiếng rồi nghiêng mình rời đi.
Giờ Tý, mười tám bom sấm sét xuất hiện ở trước bàn Cửu hoàng thúc, ngay sau đó Cửu hoàng thúc và bom sấm sét biến mất. Toàn bộ Cửu vương phủ cực kỳ yên tĩnh, mà nhóm thám tử của Cửu vương phủ và bóng dáng Cửu hoàng thúc cũng không nhìn thấy…
Khi một ngôi sao Mai sáng lấp lánh xuất hiện trên bầu trời phía Đông thì cũng là lúc bách tính trong bán kính trăm dặm dưới chân núi Li Sơn giật mình tỉnh giấc trong những tiếng nổ mạnh.
Ầm ầm… ầm ầm.
Hết tiếng này đến tiếng khác, âm thanh vang dội lên đến tận trời xanh, bách tính đang ngủ say đều bị những âm thanh này làm cho hoảng hốt, ngay cả áo ngoài cũng chẳng kịp khoác đã vội vã chạy ra ngoài, chỉ sợ chậm một bước thì toi đời.
“Chạy mau lên, chạy mau lên, động đất, động đất.”
“Đầu Hổ, Đầu Hổ, Nương ở…”
…
Ai nấy đều hoảng loạn, chen chúc giẫm đạp nhau, tiếng khóc, tiếng la vang lên không ngừng.
Chương 1307
Ngoài chân núi Li Sơn, những nơi khác cũng đang xảy ra sự việc tương tự y như một sự sắp xếp sẵn. Tại những ngọn núi ít người sinh sống gần Hoàng Thành, hầu như ở cùng thời điểm đó đều xuất hiện những tiếng nổ mạnh ầm ầm như muốn chọc thủng màng nhĩ.
“Không phải động đất, là sét đánh, sét đánh đấy.” Khi đoàn người hoảng hốt chạy ra thì có một người hét to, giọng nói hoảng hốt làm mọi người càng thêm bất an.
“Sét đánh? Đang giữa mùa đông sao lại có sét được, chẳng lẽ ông trời thả sấm đông xuống để lấy mạng chúng ta à.”
“Các người mau nhìn kìa, có cháy ở núi Ban Sơn kìa, khói bốc lên mù mịt, ngọn lửa lớn quá.” Có một chàng trai vẫn còn giữ được bình tĩnh chỉ tay về ngọn núi phía trước la lớn, đến khi tất cả mọi người đều nhìn thấy thì chàng trai đó đã gào khóc thảm thiết, quỳ lạy về hướng đang nổ mạnh.
“Ông trời đang nổi giận đấy, đang giáng lửa giận xuống chúng ta đấy, chúng ta không còn đường sống nữa đâu, không còn đường sống nữa đâu.”
“Thiên mệnh đang cảnh báo chúng ta sự bất mãn của ông trời đấy, chắc chắc chúng ta đã làm phải chuyện gì chọc giận ngài rồi, làm ngài không vui rồi.”
“Ông trời đã nổi giận rồi thì chúng ta không thể sống được nữa đâu.”
Chàng trai cứ dập đầu lạy liên tục, những người khác cũng quỳ xuống vừa lạy vừa kêu khóc, ai ai cũng kêu gào sự việc này là vì ông trời không vui, là lời cảnh báo của ngài.
Khi đoàn người vẫn còn đang gào khóc trong cơn kích động thì chàng trai đầu sỏ quỳ lạy đầu tiên đã lén lút trốn đi mất. Không một ai trong đám người nhận ra rằng hắn không phải người trong thôn bọn họ.
Không chỉ tại Ban Sơn và Li Sơn, từ thành trấn đến sơn thôn cứ hễ ở bất kì đâu vang lên tiếng nổ mạnh thì đều có những lời kêu gào ông trời bất mãn như thế cả. Vậy ông trời đang cảnh báo, bất mãn ai? Đương nhiên là bất mãn vị hoàng đế kia rồi.
Sự việc ầm ĩ kéo dài cả đêm, dù nó xảy ra gần hoàng thành nhưng người trong thành lại hoàn toàn không biết gì cả. Vào rạng sáng ngày hôm đó, những ngọn núi gần thành trấn đều hỗn loạn hết cả lên, bách tính vô cùng hoảng sợ bất an, họ vội vàng tìm đến quan phủ, mong muốn quan phủ cho họ một giải pháp.
Đồng thời, mấy người kể chuyện tại mấy thành lớn ở phương Bắc và phương Nam đều thay đổi những câu chuyện bình thường thành câu chuyện về sự giận dữ của trời cao, ám chỉ có người làm việc xấu, ông trời bất mãn, và “người đó” ngoài đương kim thánh thượng ra thì còn ai vào đây nữa.
Tin tức này như mọc thêm cánh, nó đã bay xa ngàn dặm chỉ sau mấy canh giờ, nhưng nó bắt nguồn từ đâu thì không thể tra ra được.
Ngay khi nghe thấy những lời đồn đại, quan phủ lập tức phái binh lính đến tra hỏi, nhưng càng hỏi thì càng có nhiều người kể, sự “bất an” đã dần dần lan tỏa khắp bầu không khí ở Đông Lăng chỉ trong chốc lát.
Binh lính truyền tin gấp gáp cưỡi ngựa suốt tám trăm dặm để đi đưa tin, họ cũng không thể hiểu nổi tại sao con đường bình thường rất dễ đi nay lại gặp phải phiền toái khắp nơi, thật sự cứ như là không để người đi qua luôn vậy. Không phải cầu gãy thì là một cây cổ thụ gãy ngã chắn ngang đường, mệt nhất là những tảng đá đột nhiên xuất hiện trên trục đường chính, chúng như bị ghim sâu vào lòng đất, khó mà xử lí trong ngày một ngày hai được.
Sấm sét xuất hiện đột ngột, nhiều ngọn núi bị đánh trúng tạo thành những lỗ hổng lớn, hơn nữa dọc đường đi còn gặp phải những chuyện quỷ quái, đến cả binh lính truyền tin cũng biết nó có liên quan đến thiên mệnh, lòng càng bất an hơn.
Nhưng người trong hoàng thành lại không biết gì cả. Cứ trời sáng là họ lại làm việc theo lệ thường, Hoàng Thượng cũng vẫn bình thường như trước kia, vẫn triệu tập các đại thần vào chầu sớm, tâm trạng ông ta hôm nay còn đặc biệt tốt.
Lúc lâm triều, sau khi nghị sự về những vấn đề như mọi ngày, Ngự Sử Chu Dự Phu dâng sớ phê phán Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần không nghe lệnh quân, xong việc trở về nhưng không tiến cung gặp vua mà lại đưa một nữ tử về nhà, theo luật phải xử chém đầu.