“Nhưng ta không muốn, không muốn đưa ngươi theo, đem ngươi buộc chặt vào với ta, đem ngươi theo chính là ta tự lấy dây ràng buộc chính mình.” Phượng Khương Trần lẩm bẩm với một cái hầu bao, một giọt lệ từ khóe mắt nàng trào ra, nhưng nàng lại không hề nhận ra.
Nàng không muốn, không muốn dây dưa với Cửu Hoàng thúc như thế, để tình yêu của nàng theo biển lửa này, cùng cháy thành tro đi!
Phượng Khương Trần lấy tay chống nâng người dậy, chuẩn bị xông ra ngoài, nhưng cái hầu bao này lại không chịu buông tha cho nàng, bóng dáng Cửu Hoàng thúc càng ngày càng rõ ràng, giọng nói cũng càng ngày càng oan ức khẩn thiết. Phượng Khương Trần chỉ cảm thấy trong đầu mình toàn là giọng nói của Cửu Hoàng thúc.
“Phượng Khương Trần đưa ta theo với, đừng để ta ở lại một mình! Phượng Khương Trần, đưa ta theo đi!”
“Phượng Khương Trần, đem ta theo với, ta ở đây một mình sợ lắm.”
“Phượng Khương Trần, đừng bỏ rơi ta, đừng để ta lẻ loi một mình, ta cũng chỉ có một mình, đừng giống như bọn họ bỏ ta lại!”
“Phượng Khương Trần, cầu xin ngươi đấy!”
“Xin ngươi đấy! Cầu xin ngươi! Xin ngươi!”
…
“Á…”
Một câu “Xin ngươi đấy” giống như ma âm vậy, tắc nghẹn lại trong đầy Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần giống như dã thú bị kìm nén, chỉ có thể dùng tiếng rít gào để giải tỏa những phẫn nộ và bất lực trong lòng. Lý Tuần cùng hai nha hoàn vừa nghe thấy tiếng của Phượng Khương Trần lại mừng như điên, ba người vội vã chạy đến thư phòng: “Tiểu thư, tiểu thư người đừng lo lắng, sẽ không sao đâu.”
“Phượng tiểu thư yên tâm, ty chức nhất định sẽ đưa tiểu thư ra ngoài.” Tiếng của Lý Trần cũng truyền tới.
Phượng Khương Trần lúc này mới phát hiện ra mình thất thố, giơ ống tay áo dụi mặt, dụi sạch, che đậy sự phẫn nộ và nước mắt trên mặt, giọng hơi khàn, Phượng Khương Trần cao giọng đáp lại một câu: “Đừng lo lắng, ta không sao.”
Nói xong, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, lúc đứng dậy, ma xui quỷ khiến Phượng Khương Trần lại nắm chặt lấy hầu bao, nhét vào trong lòng, lòng của nàng cũng bởi vì hành động này mà bình tĩnh.
Lúc cách cửa sổ còn có mười bước nữa, Phượng Khương Trần hay tay ôm lấy đầu, chạy nhanh lên, mượn lực bật lên…
“Bịch” một tiếng, Phượng Khương Trần như con tôm bị hấp chín, cong người thành một cục, dùng lưng phá tan cửa đang cháy, chạm đất, lăn lông lốc.
Khi va vào cửa đang bốc cháy , trên người không thể tránh được việc bén lửa, Phượng Khương Trần không hề hoảng hốt, rất bình tĩnh lăn trên đất hai vòng nữa, khẳng định chắc chắn lửa tắt rồi mới đứng dậy, sau lưng truyền đến một cảm giác đau rát, Phượng Khương Trần hít vào một hơi, cắn răng nén lại cơn đau.
“Tiểu thư, người không sao là tốt rồi.” Hai nha hoàn và Lý Tuần nghe thấy động tĩnh lập tức lao tới, nhìn thấy Phượng Khương Trần vẫn nguyên vẹn không chút tổn hại nào, hai nha hoàn vừa khóc vừa cười, một người bên trái một người bên phải lôi kéo Khương Trần kiểm tra khắp người.
Tóc Phượng Khương Trần bị thiêu xơ xác mất một đoạn dài, sau lưng cũng bị bỏng, nhìn qua hơi ghê người, nhưng chỉ ở ngoài da, dưỡng lại là được, dùng thuốc cao tốt bôi lên thì sẹo cũng không để lại được.
Phượng Khương Trần mặt không cảm xúc đẩy hai nha hoàn ra: “Đi ra ngoài trước rồi hẵng nói, xem những người khác có sao không.”
“Phượng tiểu thư yên tâm, mọi người đều không sao, lửa tuy cháy lớn nhưng Phượng phủ lại thông thẳng ra ngoài, sân vườn rộng rãi không có đường nhỏ khúc khuỷu quanh co, thế nên mọi người đều chạy được ra ngoài.” Lý Tuần thông minh không hỏi Phượng Khương Trần sao lại không ốm nữa rồi.
Phượng Khương Trần gật đầu, hàng mi dài nhẹ nhàng rung động, che đậy đi nét bi thương nơi đôi mắt: “Người không sao là tốt, chuyện khác không cần phải lo nữa, chúng ta đi thôi.”
Phượng Khương Trần đứng trong biển lửa, ánh mắt quyến luyến vô ngần nhìn nơi nàng từng sống, quay đầu rời đi.