Chỉ là nàng không thể huỷ bỏ bởi vì không có thời gian, nếu ngày mai không phẫu thuật cho Thôi Hạo Đình thì không biết đến bao giờ nàng mới có thời gian rảnh, những ngày tiếp theo nàng chắc chắn sẽ rất bận rộn.
Đầu tiên, nàng phải chọn một ngày lành để an táng cho phụ mẫu, để hai người bọn họ đến nơi yên nghỉ cuối cùng; Sau đó là điều tra rõ chân tướng những gì đã xảy ra năm đó, cuối cùng nàng phải đến Huyền Tiêu cung một chuyến để tìm ra thân phận của mẫu thân.
Đúng vậy, ngay trong ngày hôm nay Phượng Khương Trần đã quyết định sẽ đích thân đi đến Huyền Tiêu cung, đó trách nhiệm thuộc về nàng, nàng không nên trốn tránh, càng không nên đẩy cho Cửu hoàng thúc, cho dù trong lòng không muốn nhưng cũng phải đối mặt, nếu không những chuyện tương tự giống như ngày hôm qua sẽ còn xảy ra nữa.
Dạ Diệp ném “chân tướng” vào mặt nàng!
Nghĩ đến Cửu hoàng thúc, cả người Phượng Khương Trần cuối cùng cũng thả lỏng hơn một chút, đồng thời trong lòng có hơi tiếc nuối, nếu hôm qua Cửu hoàng thúc cũng ở đó thì tốt rồi, hắn chắc chắn sẽ không buông tha cho Dạ Diệp một cách dễ dàng như thế.
Nhưng không sao cả, Dạ Diệp là thiếu chủ Dạ Thành, hoà thượng chạy được còn miếu thì không, nếu Dạ Diệp đã dám mang phụ mẫu nàng liên luỵ vào trong mối ân oán giữa hai người bọn họ thì cũng đừng trách nàng ghi hết tất cả nợ nần lên đầu Dạ Thành, Dạ Thành có một thiếu chút khốn khiếp như thế, bách tính Dạ Thành cũng thật xui xẻo.
Phượng Khương Trần vẫn luôn đắm chìm trong suy nghĩ của mình mà không phát hiện khuôn mặt của hai nha hoàn Xuân Hội và Thu Hoạ đã nhăn nhó thành một nhúm, nàng chỉ tận hưởng sự xoa bóp của bọn họ để giảm bớt sự mệt mỏi trên cơ thể.
Cũng may con đường này không dài lắm, chẳng bao lâu đã đến Phượng phủ, Xuân Hội và Thu Hoạ âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, đỡ Phượng Khương Trần xuống xe ngựa.
Sau khi mở rèm xe ra mới phát hiện ngoài trời tuyết vẫn đang rơi, hơn nữa còn có xu hướng càng lúc càng lớn, toàn bộ Phượng phủ đều bị bao phủ dưới lớp tuyết dày đặc, hai cái cây trước cửa cũng bị uốn cong bởi tuyết lớn.
“Sao tuyết lại rơi dày như thế, suốt cả một ngày rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì nhà cửa phòng ốc sẽ bị tuyết đánh sập mất.’’ Xuân Hội oán giận nói.
Vừa mới bước xuống xe ngựa đã nhận ra toàn bộ cẳng chân đều bị vùi lấp trong tuyết trắng, trận tuyết này… Đúng là quá mạnh.
“Tuyết rơi hợp thời báo hiệu một năm bội thu, đây là dấu hiệu tốt.’’ Thu Hoạ khoác thêm áo choàng cho Phượng Khương Trần, dịu dàng nói.
Phượng Khương Trần không có hứng thú với việc này, chỉ là một trận tuyết thôi mà, mùa đông thì sao có thể không có tuyết, nhưng không ngờ…
Trận tuyết này đối với Đông Lăng lại là một thảm hoạ, thiên tai nặng nề, từ lúc Phượng Khương Trần bước ra khỏi cửa, tuyết đã rơi khoảng chừng mười ngày không ngừng nghỉ.
Hơn nửa số thành trì của Đông Lăng đều gặp phải nạn tuyết, vô số bách tính lang bạt khắp nơi, số bách tính bị ảnh hưởng lên đến hơn ba trăm nghìn.
Sau đó, có người nói: Đây là do ông trời không thể chịu đựng được nữa, Phượng Khương Trần không khóc, ông trời khóc thay nàng!
Tuyết vẫn không ngừng rơi, càng tích càng dày, bên ngoài đã không còn nhìn thấy đường nữa, hoàn toàn không thể đi lại, từ sáng sớm quan phủ đã phái người ra quét tuyết, miễn cưỡng dọn ra một con đường thuận tiện cho bách tính đi qua.
Còn về các quan viên quý tộc thì không cần phải lo lắng, bọn họ đều có người hầu tôi tớ riêng, chắc chắn sẽ dọn đường. Chỉ là nếu không có chuyện gì đặc biệt lớn, người bình thường đều không muốn đi ra ngoài, thời tiết này thực sự không tốt lắm, nếu chẳng may rơi vào trong đống tuyết, nói không chừng có thể sẽ không bò dậy nổi.
Trong kinh thành vẫn còn khá tốt, bởi vì dưới chân Thiên tử nên quan phủ sớm đã chuẩn bị, tạm thời chưa phát hiện có người chết rét, nhưng ở những nơi khác thì khó nói, không đề cập đến chỗ xa xôi, mấy thành trấn cách kinh thành tương đối gần đã có mấy người chết cóng ở ven đường.