Chẳng trách khi nghe bọn họ nói sẽ đối phó với Huyền Tiêu cung, Huyên Minh Kỳ lại không có bất cứ phản ứng nào, một gia đình như thế này không cần thiết phải tồn tại.
“Có phải hay không quan trọng lắm sao? Bây giờ các ngươi đang ở trong địa bản của Huyền Tiêu cung, muốn xử lý như thế nào là quyền quyết định của ta, nếu bây giờ ta ra lệnh giết các ngươi, các ngươi cho rằng người của mình sẽ liều mạng bảo vệ sao?’’ Cung chủ đẩy cung chủ phu nhân ra, đứng bật dậy thể hiện sự uy nghiêm của mình.
“Sẽ không, nhưng ngài chắc chắn mình có thể giết được chúng ta sao?’’ Vương Cẩm Lăng nghiêm túc gật đầu, nếu hắn và Cửu hoàng thúc chết ở chỗ này, nhiều người vỗ tay ăn mừng còn không kịp, sao có thể báo thù cho bọn họ được?
Chỉ là, nhìn bọn họ ngu ngốc thế à? Tự đến cửa nạp mạng chưa bao giờ là chuyện mà hắn và Cửu hoàng thúc sẽ làm, hai người bọn họ đều rất quý trọng tính mạng của mình.
“Ngươi nghĩ các ngươi có ba đầu sáu tay sao, cao thủ trong Huyền Tiêu cung của ta nhiều như kiến, đừng nói hai người các ngươi, thêm một người cũng không sao.’’ Thêm một người, đương nhiên là ám chỉ Phượng Khương Trần từ nãy đến giờ vẫn luôn đứng trong góc và dùng khăn đen che mặt lại.
Nữ nhân này vừa bước vào đã đứng đó giống như một bóng ma, không khiến người ta chú ý nhưng cũng không thể quên được.
Phượng Khương Trần đón nhận ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí của cung chủ Huyền tiêu cung, mỉm cười từ chối cho ý kiến, chẳng trách nương nàng một mực tránh xa, gã nam nhân này…
Cũng may không phải là phụ thân nàng, nếu không nàng thà không sinh ra còn hơn.
Kiêu căng ngạo mạn, tự cao tự đại, một nam nhân như thế sao có thể sinh ra một người xuất sắc ưu tú như Huyên Minh Kỳ, có lẽ Huyên Minh Kỳ giống nương hắn nhiều hơn.
Phượng Khương Trần tiếp tục duy trì sự trầm mặc, ngay khi cung chủ phu nhân liếc nhìn về phía này, Phượng Khương Trần lặng lẽ di chuyển, nấp sau lưng Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng, im lặng không nói một lời.
Bây giờ vẫn chưa đến lượt nàng xuất hiện, nàng chính là vũ khí bí mật của chuyến đi lần này, xuất hiện quá sớm sẽ không đủ gây sốc.
Có thể là Phượng Khương Trần yếu đuối, có thể là Phượng Khương Trần rụt rè, đương nhiên, điều quan trọng nhất là bọn họ không thể ngờ rằng, ngay khi đối mặt với đám sát thủ đuổi giết, nàng lại dám chạy đến Huyền Tiêu cung.
Cho nên khi Phượng Khương Trần trốn đi, cung chủ và cung chủ phu nhân Huyền Tiêu cung không nhìn chằm chằm vào nàng nữa, cung chủ còn tự cười nhạo bản thân vì đã đánh giá quá cao đối phượng, chẳng qua cũng chỉ là một tiểu nha đầu chưa trải việc đời, nhút nhát sợ hãi…
Vương Cẩm Lăng và cung chủ Huyền Tiêu cung không thể nói chuyện với nhau được nữa, cung chủ Huyền Tiêu cung cho rằng mấy người bọn họ đến đây là tự đâm đầu vào chỗ chết, hoàn toàn không có hứng thú nói chuyện với bọn họ.
Vương Cẩm Lăng cũng không muốn nhiều lời với những người không nói lý, đưa mắt ra hiệu cho Cửu hoàng thúc, ý bảo hắn ra mặt.
Cửu hoàng thúc không chú ý đến, vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, mấy ngày nay khí lạnh toát ra từ trên người Cửu hoàng thúc càng lúc càng trở nên nặng nề, không biết có phải vì Phượng Khương Trần đã chịu để ý đến Vương Cẩm Lăng nhưng không muốn để ý đến hắn hay không, tóm lại, khoảng thời gian này Cửu hoàng thúc càng ít nói hơn, yêu cầu đối với thuộc hạ cũng khắt khe hơn.
Huyên Minh Kỳ không biết gì cũng đứng bên cạnh Phượng Khương Trần, vì thế sáu người dường như đã trở thành hai phe đối chọi nhau, ở giữa trống rỗng.
Người hai bên mặt đối mặt, mùi thuốc súng nồng nặc, chiến hoả tưởng chừng như chạm vào là nổ ngay, cung chủ Huyền Tiêu cung nhìn Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng, không hề che giấu ánh mắt thưởng thức của mình, hai người này chắc chắn là những người xuất sắc nhất của thế hệ trẻ, đáng tiếc…