Lục Dĩ Nhiên đã nuốt tở khế ước kia vào bụng, bây giờ…
Cho dù là đích thân Lục Dĩ Nhiên ra mặt cũng không thể huỷ bỏ giao dịch đó, mà nếu không thể huỷ thì nó sẽ ở đó mãi mãi, Phượng Khương Trần có nguy cơ bị sát thủ đuổi giết bất cứ lúc nào.
Nơi đó chỉ công nhận khế ước chứ không công nhận con người, trừ phi Phượng Khương Trần chết đi, nếu không, thoả thuận kia vẫn luôn tồn tại, Phượng Khương Trần đề cập đến chuyện này chẳng qua chũng chỉ muốn làm khó lão cung chủ một chút mà thôi.
Nhưng điều này lại khiến lão cung chủ có việc làm, chuyện hắn thường làm mỗi này chính là dùng đủ mọi cách khác nhau từ uy hiếp dụ dỗ Lục Dĩ Nhiên huỷ bỏ thoả thuận kia, thậm chí còn không tiếc phối hợp với Lục Dĩ Nhiên diễn kịch, giả vờ nàng là Lục Dĩ Mạt.
Phượng Khương Trần lười quan tâm đến bi kịch của một nhà bốn người kia, Lục Dĩ Nhiên đã phải trả giá cho những hành động sai lầm của mình, Huyên Phi cũng phải trả giá cho sự điêu ngoa và tuỳ hứng của mình, còn về phần lão cung chủ và Huyên Minh Kiệt…
Chẳng qua cũng là nạn nhân trong cuộc đấu tranh dành quyền lực, nếu Huyên Minh Kỳ muốn ngồi lên vị trí cung chủ thì hai người kia không thể chặn đường của hắn.
Chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, Huyên Minh Kỳ đã nắm quyền kiểm soát Huyền Tiêu cung, toàn bộ trên dưới Huyền Tiêu cung đều bị hắn quét dọn sạch sẽ, nếu không phải Bộ Kinh Vân đã nhận được tin tức trước đó, e rằng cũng không thể tránh khỏi kiếp nạn này.
Nhìn Huyền Tiêu cung không khác gì một cái thùng sắt, ngay cả Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng cũng phải thốt lên rằng, Huyền Minh Kỳ đúng là một kẻ quái dị, ngày thường luôn bày ra dáng vẻ không tranh không đoạt, nhưng khi thực sự ra tay lại vô cùng tàn nhẫn và chuẩn xác.
Đương nhiên, trong lúc Huyên Minh Kỳ thu dọn trên dưới Huyền Tiêu cung, bọn họ không những không gây thêm rắc rối cho hắn mà còn giúp đỡ hắn không ít, suy cho cùng, bây giờ mối quan hệ giữa hai bên là chính là đồng bọn cùng hợp tác.
Ngay từ đầu bản thân bọn họ đã không có ý định huỷ diệt Huyền Tiêu cung, cái giá phải trả quá cao, hai người không muốn hao binh tổn tướng, sau khi nhìn thấy nơi hiểm yếu nhất của Huyền Tiêu cung, Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng lại càng không muốn hy sinh người của mình.Tên miền mới của bên mình là Vietwriter.vn. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!
Chẳng trách cung chủ Huyền Tiêu cung lại không coi ai ra gì như thế, hoá ra… Huyền Tiêu cung này đúng là điển hình kiểu địa hình dễ phòng thủ, khó tấn công, nếu thực sự muốn tấn công Huyền Tiêu cung, tổn thất không phải nghiêm trọng bình thường thôi đâu.
Huyền Tiêu cung được xây dựng trên một ngọn núi, ngoại trừ chính điện thì ba mặt còn lại đều là vách núi cheo leo, dưới đáy vực sương khói mù mịt, hoàn toàn không thể nhìn thấy độ sâu của nó, chỉ biết bất kể là người chết hay người sống, bị ném xuống chắc chắn sẽ không tạo ra tiếng vang.
Phải rồi, lần này Huyền Minh Kỳ huyết tẩy Huyền Tiêu cung, thi thể của những người đó đều bị ném xuống dưới vách núi, nghe nói đây là quy củ của Huyền Tiêu cung, tất cả những kẻ phản bội sẽ bị ném xuống đáy vực, kể từ khi thành lập đến nay vẫn chưa thể lấp đầy đáy vực.
Muốn tấn công Huyền Tiêu cung chỉ có thể tấn công tử phía chính diện, nhưng chính diện… Từ xa xưa, tổ tông của Huyền Tiêu cung đã đào và thiết lập ở đó vô số cạm bẫy, cho dù là một đội quân hay là cao thủ, nếu không có người dẫn đường, muốn không bị trúng chiêu là điều hoàn toàn không thể.
“Cũng may chúng ta không nghĩ đến chuyện tiêu diệt Huyền Tiêu cung, nếu không lần này chúng ta sẽ mất hết tất cả.’’ Vương Cẩm Lăng nhìn những cạm bẫy dày đặc kia cũng phát thốt lên rằng tổ tiên của Huyền Tiêu cung đúng là một nhân vật không tầm thường, con đường mấy ngàn thước này quả thực là con đường đi đến Hoàng Tuyền.
“Bổn vương chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ tấn công Huyền Tiêu cung.’’ Bộ Kinh Vân sớm đã vẽ lại sơ đồ của những cạm bẫy này, nhưng nếu không tận mắt chứng kiến thì sẽ không cảm thấy chấn động.
“Cửu hoàng thúc anh minh.’’ Vương Cẩm Lăng không hề thật lòng nói, giọng điệu tràn đầy mỉa mai.
Anh minh? Nếu hắn thực sự anh minh vậy tại sao đã hơn một tháng trôi qua mà vẫn chưa nhận được sự tha thứ của Phượng Khương Trần.