Khụ khụ… Hoàng thượng gượng gạo ho vài tiếng, Phù Lâm nói không sai, nếu như tin tức không bị tiết lộ ra ngoài thì sao có thể có nhiều người đến tìm Phù Lâm.
Nhưng mà, nói ra như vậy khiến Hoàng thượng rất khó chịu, ông ta trầm mặt hạ lệnh: “Người đâu, điều đội Thần hổ đến đây bảo vệ Phù công tử.”
Hoàng thượng không thừa nhận đây là lỗi của mình, nhưng nghĩ đến giá trị của Phù Lâm, ông ta liền tăng cường bảo vệ, dù sao thì lễ tế trời chỉ còn cách một ngày nữa.
Ngày mai, vào giờ Tỵ canh ba, nếu tuyết vẫn không ngừng, vị nam tử họ Phù tự xưng là hậu nhân của Thần miếu này sẽ chết không có chỗ chôn.
“Đa tạ Hoàng thượng.” Phù Lâm thấy đồ tốt thì lấy, đồng thời nhắc nhở Hoàng thượng một câu: “Hoàng thượng, thần vừa rồi đã làm cho vai trái tên thích khách bị thương, sau khi hắn chạy đi, nhất định không có khả năng ra khỏi thành, hắn sẽ phải tìm người trong thành để chữa trị vết thương.”
Phù Lâm không nói nhiều, hắn ta tin Hoàng thượng biết phải làm gì.
“Toàn thành giới nghiêm, tìm người bị thương vai trái, giám sát chặt chẽ các hiệu thuốc và đại phu, có gì bất thường lập tức báo cáo.” Hoàng thượng ra lệnh với thái giám đang đứng sau lưng, thái giám không dám hai lời, lập tức chấp hành.
“Hoàng thượng sáng suốt.” Phù Lâm vô cảm khen.
Phù Lâm tin, theo như bản lĩnh của người áo đen kia, chắc chắn sẽ không bị Hoàng thượng dễ dàng tóm được, thủ đoạn đối phó thích khách bình thường của Hoàng thượng cũng tạm được, nếu muốn tìm người trong hoàng thành, lại nhằm ngay người có gia thế, một đại gia tộc có cơ nghiệp thì cách này cũng hoàn toàn vô dụng.
Thời buổi này, có đại gia tộc này không có phủ y*, một số phủ y còn giỏi hơn thái y trong hoàng cung, Hoàng thượng dựa vào hai điểm này mà muốn bắt thích khách cũng không dễ dàng.
*Phủ y: đại phu trong phủ.
Chính bởi vì Phù Lâm tin Hoàng thượng không bắt được thích khách nên mới mạnh dạn nói mình đã đả thương thích khách, nếu không thì, để Hòa thượng biết hắn ta mang theo ám khí có độc vào cung thì thảm rồi.
“Phù công tử, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.” Lúc này, sắc mặt hoàng thượng mới tốt lên một chút, Hoàng thượng ưa sĩ diện, nhưng những lời nói lúc nãy của Phù Lâm đã khiến ông ta mất hết mặt mũi.
“Cung thỉnh Hoàng thượng.” Phù Lâm cúi đầu, vô cảm nói, khi Hoàng thượng đi rồi, Phù Lâm mới ngẩng đầu ngắm sao trời, đôi mắt tựa như lưu ly lộ ra chút nghi hoặc.
Đến quân giáng thế, thiên mệnh sở quy!
Đây là mệnh gì, sao hắn ta nhìn không hiểu?
Khi Hoàng thượng vừa ra khỏi Tường Hòa điện, lần nữa hạ lệnh với thái giám bên cạnh, muốn hắn thanh tẩy người trong hậu cung một lần nữa, tuyệt đối không được để gián điệp xuất hiện bên cạnh ông ta.
Khốn kiếp, đường đường là đế vương một nước nhưng bên cạnh toàn là gián điệp, ông ta cũng quá ấm ức rồi, may mà lúc ông ta và Phù Lâm nói chuyện không có người ngoài, bằng không thì để lộ tin tức tuyết sẽ ngừng rơi vào giờ Tỵ canh ba ngày mai, lễ tế trời của ông ta sẽ thành trò cười của cả thiên hạ.
“Nô tài tuân mệnh.” Toàn thân đại thái giám phát lạnh, hắn biết mùa Đông năm nay là một đại họa đối với Đông Lăng, bất luận là trong thành hay ngoài thành, xác chết đều chất thành núi.
“Hoàng thượng, thống lĩnh Cấm vệ quân cầu kiến.” Hoàng thượng vừa bước vào thư phòng, tiểu thái giám đã đến bẩm báo.
“Truyền!” Hoàng thượng biết rõ có liên quan đến thích khách, ông ta muốn nhìn thử, rốt cuộc là kẻ nào mà có thể vươn tay dài như vậy, dám thách thức uy quyền của đế vương!
“Mạt…” Thống lĩnh Cấm vệ quân chưa kịp nói, Hoàng thượng đã sốt ruột ngắt lời: “Nói thẳng kết quả, thích khách đang ở đâu?”
“Là mạt tướng vô năng, đã để cho thích khách chạy thoát.” Thống lĩnh Cấm vệ quân vừa nói xong liền cúi đầu xuống, trời đang rất lạnh nhưng mồ hôi lại cứ thi nhau chảy xuống.