Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Phượng Khương Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1920


Tống trạng sư nói mấy lời này cực kỳ đúng lý hợp tình, nhưng cũng chỉ mình hắn ta biết mình đang rất bất an, hoàn toàn không có chút tự tin nào, hắn ta cũng chưa từng gặp người nào kiêu ngạo như vậy, đã trạng cáo quan phủ còn muốn quan phủ tự đi tìm chứng cứ.


Nữ chủ nhân của Phượng n quả nhiên không tầm thường.


“Làm càn, không có bằng chứng mà các ngươi lại cáo trạng hầu phủ và Huyết Y Vệ, các ngươi đang muốn tìm chết à.” Đại Lý Tự Khanh vừa nghe thấy Phượng phủ không đưa ra được chứng cứ thì sắc mặt trầm xuống, nhưng tả hữu thiếu khanh cũng hiểu được, vị Đại Lý Tự Khanh đang cực kỳ mừng, không có chứng cứ, vậy hắn ta không cần đắc tội với au nữa.


Tả hữu thiếu khanh là người của Thái Tử phủ và Lạc Vương, trước khi không nhận được bên trên giao phó, vậy bọn họ sẽ giữ thái độ đứng xem, bọn họ không phải chính chủ, nên không cần dính avof chuyện này, hai người thiếu khanh nhìn Tống trạng sư, chờ hắn ta nói tiếp.


Vị Tống trạng sư được Vương gia phái tới này vừa có tài vừa có danh, người này không dễ đối phó, mà Tống trạng sư cũng không làm bọn họ thất vọng, đúng lý hợp tình nói: “Đại nhân, Thuận Ninh Hầu phủ là nhà của công hầu, ta đến đó tìm chứng cứ kiểu gì đây? Huyết Y Vệ lại là nha môn của quan phủ, rồi tôi vào đó thu thập chứng cứ phạm tội thế nào?


Đại nhân muốn ta đưa chứng cứ ra, đây thật sự đang làm khó người khác, đại nhân chính là quan phụ mẫu, sao lại không làm việc vì dân thế được, ta cũng chỉ là bá tính bình thường thôi, cáo trạng mấy nhà hào môn quyền quý vốn đã là chuyện không dễ dàng, đại nhân còn muốn ta tự đi tìm chứng cứ, vậy còn cần nha môn quan phủ để làm gì?”


Sắc mặt Tống trạng sư vô cùng nghiêm nghị, là đại trạng sư đứng đầu của Vương gia, tài ăn nói của hắn ta tất nhiên không cần bàn cãi gì nữa.


Đại Lý Tự Khanh cũng biết điểm này, nhưng khi nghe một đoạn ngụy biện như thế, Đại Lý Tự Khanh suýt chút nữa tức giận đến mức đập bàn đập ghế: “Điêu dân to gan, vậy mà ngươi lại dám uy hiếp bản quan, nếu theo lời của ngươi, sau này phàm là những vụ dân cáo trạng quan, vậy quan phủ đều phải tìm chứng cứ sao? Sau này mấy người kia đến quan phụ cáo trạng linh tinh, vậy ngày nào quan phủ cũng phải đến các phủ kia tìm chứng cứ à?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.


Đại Lý Tự Khanh cũng không phải kẻ ngốc, chỉ hai ba câu đã tìm ra lỗ hổng trong lời của Tống trạng sư, lập tức công kích lỗ hổng kia, vẻ mặt đắc ý nhìn về phía Tống trạng sư, chờ hắn ta phản kích.


Tống trạng sư cũng chỉ khiêm tốn cười, vái một cái, hơi cúi đầu che đi sự khinh thường trong mắt mình: “Đại nhân, tiểu dân cũng đâu phải đi cáo trạng lung tung, trong đơn kiện kia tiểu nhân đã viết rõ ràng mạch lạc hết rồi, có một thần y được xưng là thiếu gia Tôn Tư Hành của Tôn phủ, sau khi chữa bệnh cho Thuận Ninh Hầu của Thuận Ninh Hầu phủ, kết quả lại bị Thuận Ninh Hầu phủ vu oan hãm hại, vô oan vô cố bỏ tù, sau khi ngồi tủ lại không rõ tin tức, sống chết chưa biết thế nào.


Đại nhân, Thuận Ninh Hầu phủ không có chứng cứ nhưng cũng có thể bỏ tù Tôn thiếu gia nhà ta, đây không phải tội lạm dụng chức quyền sao? Mà sau khi Huyết Y Vệ bắt giam người, vậy mà lại khiến người ta không biết tin tức, đây không phải tội thất trách à? Đại nhân, tội của Tôn thiếu gia vẫn chưa định, kết quả người lại không thấy đâu, tiểu dân cáo trạng Thuận Ninh Hầu phủ và Huyết Y Vệ thì có gì sai?”


“Không sai, không sai.”


“Tôn tiểu thần y vô tội, tôn tiểu thần y vô tội.”


“Thả tiểu thần y ra đi, để chúng tôi nhìn thấy tiểu thần y xem nào.”


Sau khi Tống trạng sư vừa dứt lời, Đại Lý Tự Khanh còn chưa kịp nói gì, những bá tính đứng bên ngoài xem thẩm vấn bá đã gào lên trước.


Đại Lý Tự được xưng là nơi chấp hành tư pháp rất công bằng, Đại Lý Tự thẩm án đúng là cho phép dân chúng có thể đứng ngoài quan sát, chẳng qua ngày thường cũng chẳng có mấy người đứng ngoài xem, hôm nay bá tánh lại đến xem đứng đầy ngoài Đại Lý Tự.


Người nhiều lực lớn, nhiều người như gào lên như thế, tạo thành hiệu quả đến người bình thường cũng không thể thừa nhận nổi, Đại Lý Tự Khanh cũng đau đầu gào lên: “Yên lặng, yên lặng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK