Áp chế sự chán ghét trong lòng, Phượng Khương Trần quỳ gối hành lễ. Chẳng đợi Trấn Quốc công cho phép mình đứng lên, nàng đã tự động đứng dậy chạy lấy người.
Nàng không nhìn nổi cái tên Quốc Công gia thích nam đồng này, ông ta đụng đến nam quan ở phố lầu xanh thì thôi đi, ngay cả hài tử con nhà trong sạch mà ông ta cũng không tha, đã vô sỉ đến cực điểm. Nàng không thể nào quên được người thiếu niên với y phục dính máu đã chết trong đại lao kia.
“Phượng Khương Trần, ngươi đứng lại đó cho ta!” Trấn Quốc công tức giận đến toàn thân phát run. Thế đạo này là làm sao đây, một nữ cô nhi nho nhỏ thôi lại dám đùa giỡn với người đường đường là Quốc Công gia như ông ta, chẳng trách Hoàng thượng muốn bắt Phượng Khương Trần trị tội. Phượng Khương Trần này thật sự là quá cuồng vọng!
“Quốc Công gia còn gì muốn phân phó nữa?” Phượng Khương Trần ngừng bước chân lại, tao nhã xoay người, ánh mắt dừng ở cái trán thâm đen của Trấn Quốc công, cười hiểu rõ: “A, ta biết rồi, tiền thuốc men phải ra nhỉ? Hạ Vân, mang ngân phiếu đến đây!”
Không phải Thống Lĩnh đại nhân lấy tiền chọi nàng hay sao, vậy nàng cũng làm thế!
“Ai cần tiền?” Trấn Quốc công giận dữ, tiếc thay Phượng Khương Trần căn bản không để ý tới ông ta, ra hiệu cho động tác của Hạ Vân nhanh một chút.
“Tiểu thư.” Hạ Vân vội vã lấy ngân phiếu ra khỏi túi tiền. Dưới sự trợn mắt há hốc mồm của Trấn Quốc công, Phượng Khương Trần bèn nhìn thoáng qua đám ngân phiếu: “Quốc công gia, một trăm hai, có đủ hay không?”
Phượng Khương Trần tiến lên, mặc cho ánh mắt phẫn nộ của Trấn Quốc công, trinh trọng đặt ngân phiếu vào trước xe ngựa của Trấn Quốc công…
Phụt!
Trong đám người, có người không kìm được mà bật cười lên.
Trước nay đề là Quốc công phủ lấy bạc chọi người, không ngờ cũng có một ngày bị người ta lấy bạc chọi lại, thật sự là rất khôi hài.
Nhóm quan sai của Thuận Thiên phủ sợ đến mức phát run cả người, một đám trừng to mắt, không dám nói gì cả. Họ không thể tin là Phượng Khương Trần lại dám trêu đùa Trấn Quốc công. Nàng không muốn sống nữa rồi sao?
“Phượng Khương Trần, ngươi dám! Không ngờ ngươi dám lấy tiền ra lăng nhục ta, ngươi! Khụ khụ.” Trấn Quốc công sặc một hơi, thoáng cái mặt đã đỏ bừng. Bây giờ thì ông ta thật sự giống như lời Phượng Khương Trần nói: Sắc mặt hồng nhuận, khí sắc vô cùng tốt.
“Ô nhục? Đưa bạc cho Quốc công gia ngài là ô nhục sao? Nếu ngài nói như vậy, Quốc công gia ngài cứ việc cho Khương Trần bạc đi, ngài đưa bao nhiêu, Khương Trần lấy bấy nhiêu ạ!” Phượng Khương Trần nói với vẻ mặt vô tội, hai mắt lại lướt qua đám người, nhìn về phía xa xa.
Vân Tiêu mất nết! Khó khăn lắm mới có dịp muốn tìm hắn, rồi người đâu, người đâu, sao còn chưa tới nữa? Còn không tới nàng sẽ bật khóc thật đấy! Bây giờ Trấn Quốc công bị đập ngu đầu, não óc không minh mẫn, đợi sau khi ông ta tỉnh táo rồi, không chừng sẽ khó mà chơi lại!
“Phượng Khương Trần, ngươi đừng có già mồm cãi láo! Ngươi thật sự không xem Trấn Quốc công phủ ta ra cái gì cả!” Mặt Trấn Quốc công lại càng đỏ hơn. Ai chẳng biết gần đây Trấn Quốc công phủ liên tục phạm tội, bị tìm được vô số bạc ở khắp nơi, bây giờ đang rất bần cùng, nào mà còn bạc để mang ra “sỉ nhục” Phượng Khương Trần?
“Ồ!” Phượng Khương Trần bừng tỉnh, bộ dáng ta hiểu ý ngươi rồi: “Thì ra là Quốc Công gia còn ngại ít quá, không xứng với danh hào Quốc công phủ. Cũng phải, Quốc công gia ngài thân kiều thịt quý, cú va chạm này không trầy da, không đổ máu thì cũng phải dùng nhân sâm, huyết yến để bồi bổ thật tốt mới được. Hạ Vân, lại mang bạc ra đây, tránh để Quốc công gia bảo ta là “sỉ nhục” ngài ấy!”
Hạ Vân rất phối hợp, lấy ra một xấp ngân phiếu một nghìn hai đưa cho Phượng Khương Trần: “Cô nương.”
May mắn là hôn nay cần đến Phượng phủ, trước khi ra cửa Phượng Khương Trần đã cố ý nhắc nhở mang nhiều bạc một chút, để sau khi ghé xem Phượng phủ xong thì họ muốn đi mua mấy thứ trên đường, bổ sung vào những đồ vật mà Phượng phủ thiếu.
Làm thế này, một là tiêu tiền giải sầu, đồng thời cũng là để cho người khác xem, khiến bọn họ cũng không nôn nóng chờ xem Cửu Hoàng thúc nữa. Phượng Khương Trần nàng đây còn chưa sốt ruột, bọn họ gấp gáp gì chứ? Cửu Hoàng thúc thì có chuyện gì được, chẳng thấy nàng vẫn đang thảnh thơi lắm hay sao?