Phụ thân và huynh trưởng lần này đúng là xui xẻo, bị anh nhắm trúng rồi thì không chết cũng phải lột da thôi. À không đúng, bọn họ chắc chắn thoát không nổi kiếp nạn rồi, việc này rõ ràng chạm phải vảy ngược của hoàng thượng, hoàng thượng thà giết nhầm còn hơn bỏ xót.”
Có được đáp án chính xác, Phượng Khương Trần lúc này mới hài lòng, chuyện không nghĩ ra cuối cùng cũng đã nghĩ ra.
Có Cửu Hoàng thúc ở đây thì mọi thứ đều ở trở thành có thể, phụ thân và huynh trưởng của hoàng hậu lần này đúng là thảm rồi. Cửu Hoàng thúc mà ra tay thì một chiêu tất trúng, bọn họ dù có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nổi…
Khụ khụ… Cửu Hoàng thúc không biết Phượng Khương Trần đang khen hắn hay là đang chế nhạo hắn nữa. Tóm lại vấn đề này có nói thêm gì đi nữa thì hắn trong mắt Phượng Khương Trần chắc chắn là ngày càng trở nên tệ đi.
“Mấy chuyện này không quan trọng, quan trọng chính là phụ thân và hoàng huynh của hoàng hậu đã trúng kế. Chuyện này nhân chứng vật chứng đều có, bọn họ có muốn chối đây đẩy cũng không được, hơn nữa việc bọn họ nhúng tay vào mua bán muối lậu và lương thật cũng là chuyện thật. Muốn trách thì hãy trách bọn họ quá trọng lợi ích, nếu không cũng sẽ không lọt vào cái bẫy này.”
Đứng trước lợi ích không mấy người có thể lay chuyển được, hoàng thất quốc thích cũng không ngoại lệ!
“Cũng đúng, quá trình không quan trọng, quan trọng chính là kết quả. Dù sao bọn họ ngu ngốc bị mắc bẫy, hiện giờ dù có muốn rửa cũng không rửa sạch nổi nữa.” Trong mắt Phượng Khương Trần, phụ thân và huynh trưởng của hoàng hậu có hành vi mạo hiểm như thế đúng là rất ngu ngốc.
Người ta dùng mạng để đối lấy sự phú quý, nhưng bọn họ đa phú quý đến cực điểm rồi mà còn muốn nhiều hơn.
Chẳng qua là Phượng Khương Trần cũng có thể hiểu được, con rể làm hoàng đế và cháu ngoại được làm hoàng đế nào có giống nhau. Bọn họ khát vọng mình có được phú quý hơn nữa cũng là chuyện bình thường.
“Bọn họ ngu ngốc chỗ nào chứ, chỉ trong khoảng thời gian hai tháng mà đã kiếm được gần ba mươi vạn lượng bạc trắng từ ta, lần làm ăn này cũng khó mà tìm được nữa.”
“Hơn nữa, ngoại trừ mấy thế gia như nhà Vương – Tạ, mấy nhà quyền quý này, có nhà nào mà chẳng nhúng tay vào muối lậu, lương thực và thủy vận. Phàm là ngành nghề kiếm tiền, phàm là thương nhân bình thường thì không thể không nhúng tay vào mấy nghề đó, bọn họ đều làm cả, bởi vì những nghề này kiếm được nhiều lợi nhất.” Chuyện tình như thế, cho tới bây giờ vẫn không thể nào cấm cản được, muốn duy trì cuộc sống xa hoa phú quý thì phải cần đến lượng lớn tiền bạc. Kẻ quyền quý phải luôn cố gắng hết sức tìm được mọi cách để làm ra của cải tiền tài bù vào.
“Liệu ta có thể nói là bọn họ có tầm mắt thiển cận hay không? Dựa vào thân phận và địa vị của bọn họ, kiếm tiền làm ăn cũng rất dễ dàng, dù sao thì bọn họ cũng không cần phải giống như thương nhân bình thường, đút lót chút ít cho quan phủ.”
Những gia tộc hạng nhất thì kiếm tiền hợp pháp, gia tộc hạng nhì thì dùng quyền lợi để kiếm tiền, gia tộc hạng ba thì kiếm tiền bất hợp pháp. Hình như cũng khá có lý.
“Kiếm tiền hợp pháp thì kiếm ra tiền chậm, hai là bọn họ có muốn làm thì phải có đầu óc. Mấy con cháu nhà quyền quý trong hoàng thành, từng người một nhà một đều có thể sinh có thể nuôi, kiều thê mỹ thiếp, con trai cháu trai một đống lớn, chi tiêu thì lớn, lại thêm cả việc bọn họ xa xỉ vô cùng, yêu thích sự phô trương hào nhoáng, không có tiền bạc làm hậu thuẫn thì không thể.”
“Với lại, phụ thân và huynh trưởng của hoàng hậu muốn chuẩn bị trước cho Lăng Vương, muốn thế thì phải cần một số lớn tiền bạc của cải, nhất là phải lôi kéo quan hệ trong quân. Quan trọng là phải vung nhiều tiền, quân doanh vốn đã thiếu thốn, tướng lĩnh hơi có chút năng lực đều sẽ nghĩ hết mọi cách để kiếm thêm, để thủ hạ binh lính của mình được ăn no, để người nhà của bọn họ được quan tâm chăm sóc đủ đầy, không phải ai cũng sẽ vì ngươi mà bán mạng.”