“Dạ thiếu chủ không truy cứu là vì nể mặt giao tình giữa Đông Lăng và Dạ Thành, không muốn làm khó Đông Lăng. Nhưng Đông Lăng chúng ta làm sao có thể thất lễ như vậy chứ, Lâm thái tử, người cứ bảo Dạ thiếu chủ yên tâm, một chút chuyện nhỏ này sao xứng để huy động nhân lực, chuyện này rồi cũng sẽ được làm rõ, đến lúc đó Dạ thiếu chủ muốn báo thù hay giải oan đều được.” Cửu hoàng thúc đang nói với Tây Lăng Thiên Lâm, một khi hắn tìm ra chứng cứ Dạ Diệp đứng sau chuyện này thì Dạ Diệp và Tô Quán thảm rồi.
Bề ngoài Cửu hoàng thúc là vì nghĩ cho Dạ Diệp nhưng nói bóng nói gió là hắn sẽ không bỏ qua cho Dạ Diệp và Tô Quán. Tây Lăng Thiên Lâm rất đau đầu, hắn ta thật sự không biết làm thế nào mới khiến Cửu hoàng thúc dừng tay, tha cho Dạ Diệp lần này.
Đúng rồi, Phượng Khương Trần, chỉ có Phượng Khương Trần mới có thể khiến Cửu hoàng thúc dừng tay.
Tìm ra đối sách hai mắt Tây Lăng Thiên Lâm phát sáng, bước chân tiến lên muốn đi tìm Phượng Khương Trần đến nhưng hắn chỉ đi lên phía trước một bước đã bị đại đao của thị vệ cản lại đường đi.
Tây Lăng Thiên Lâm thầm mắng Cửu hoàng thúc quá đáng trong lòng nhưng vẻ mặt không biểu hiện gì, chỉ giả vờ không biết vẻ mặt bất mãn hỏi: “Cửu hoàng thúc đây là có ý gì?”
“Có thể để cự mãng tiến vào thì cũng có thể để vật săn và người khác tiến vào, Thú Uyển không an toàn.
Vì sự an toàn của Lâm thái tử, ủy khuất ngài tạm thời ở lại đây đừng đi lung tung.” Cửu hoàng thúc phất tay ra hiệu thi vệ lui xuống.
Tây Lăng Thiên Lâm là người thông minh, Cửu hoàng thúc tính chuẩn hắn sẽ không kiên quyết xông ra… Không sai, Tây Lăng Thiên Lâm quả thật không kiên quyết xông ra, hắn rất rõ Cửu hoàng thúc sẽ không giết chết bọn họ ở ngay trước mặt nhiều người ở đây, nhưng hắn không can tâm ngoan ngoãn phối hợp.
Đường đường là thái tử Tây Lăng lại bị vương gia Đông Lăng giữ chân như một phạm nhân, thể diện của hắn ở đâu: “Cửu hoàng thúc đây là muốn giam cầm chúng ta?”
Biết rõ thái tử Đông Lăng và Đông Lăng Tử Lãng sẽ không nảy sinh xung đột với Cửu hoàng thúc nhưng hắn ta vẫn ôm một tia hy vọng kéo bọn họ vào.
“Lâm thái tử nghĩ nhiều rồi, bản vương đang bảo vệ các người, thái tử và Lăng vương có ý kiến?” Tây Lăng Thiên Lâm muốn kéo thái tử và Đông Lăng Tử Lãng vào thì Cửu hoàng thúc trực tiếp nói rõ.
“Đều nghe Cửu hoàng thúc làm chủ.” Thái tử và Đông Lăng Tử Lãng có thể nói cái gì, hai người bọn họ nói thế nào cũng không thể liên minh với Tây Lăng Thiên Lâm.
Cửu hoàng thúc gật đầu: “Ngồi đi, cũng không biết khi nào mới có thể điều tra rõ.”
Ý trong câu này chính là nếu tra không ra thì ai cũng đừng hòng đi. Tây Lăng Thiên Lâm đen mặt, Đông Lăng Tử Lãng và thái tử chỉ dám giận mà không dám nói ngoan ngoãn ngồi xuống. Bây giờ bọn họ chỉ mong hoàng thượng biết chuyện ở đây, có thể đến giải cứu bọn họ.
Ba người vừa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng người hò hét bên ngoài: “Điện hạ, điện hạ, người phải làm chủ cho chúng thần.”
“Ức hiếp người quá đáng, ức hiếp người quá đáng, điện hạ, cứu mạng!”
…… “Đi xem xem xảy ra chuyện gì.” Cửu hoàng thúc hạ lệnh xuống, thị vệ đằng sau lập tức đi ra ngoài, không lâu sau đã nhanh chóng quay lại: “Hồi bẩm Cửu hoàng thúc, là thái y của thái y viện nói phải đi lấy thuốc cho Dạ thiếu chủ dùng nên cố chấp ra khỏi Thú Uyển. Sau khi bị ngăn cản thì muốn tìm thái tử, xin thái tử chủ trì công đạo.”
“Ồ…” Cửu hoàng thúc đáp một tiếng, nhìn thái tử, thái tử vội vàng đùn đẩy: “Hoàng thúc, chuyện này với chất nhi vô quan, chất nhi thật không biết. “