Chỉ là, khiến cho Phượng Khương Trần không hiểu là Tây Lăng Thiên Lâm có cần phải vì vậy mà mượn hơi nàng không? Ngoại trừ Vương Cẩm Lăng, hai người khác chỉ có sức ảnh hưởng ở Đông Lăng, con người Vũ Văn Nguyên Hòa rõ ràng sẽ không vì nàng mà phản bội Đông Lăng.
“Khương Trần, bổn cung nghiêm túc, bổn cung rất rõ ngươi có năng lực này hay không, Khương Trần, ngươi suy nghĩ kỹ đi, nếu ngươi đồng ý, bổn cung sẽ cho ngươi một thân phận mới để ngươi có thể chặt đứt quá khứ.” Tây Lăng Thiên Lâm ám chỉ Phượng Khương Trần, không phải hắn ta muốn mạng lưới quan hệ của Phượng Khương Trần, mà là con người nàng.
“Đa tạ Lâm thái tử ưu ái, Khương Trần sẽ suy nghĩ cẩn thận.” Phượng Khương Trần nói qua loa lấy lệ, lập tức tăng nhanh bước chân.
Gan Tây Lăng Thiên Lâm lớn thật, dám lôi kéo nàng trước mặt thái tử và Lăng Vương.
“Khương Trần, ngươi và Lâm thái tử nói gì vậy?” Quả nhiên, thái tử vẫn để ý hành động của Phượng Khương Trần, thấy Phượng Khương Trần tiến lên trước giả vờ hỏi rất tùy ý.
Phượng Khương Trần nửa thật nửa giả nói: “Lâm thái tử mời Khương Trần đến Tây Lăng du ngoạn, đang giới thiệu phong tục tập quán của Tây Lăng với Khương Trần.”
Giọng nói không lớn lắm, nhưng cũng đủ để bốn người họ nghe thấy, Tây Lăng Thiên Lâm đón ý nói tiếp: “Thái tử, ngươi cũng biết bổn cung tuyển phi khắp tứ quốc, vất vả lắm mới nhìn trúng, đáng tiếc lại bị từ chối.”
Nói xong, vẫn không quên thâm tình liếc nhìn Phượng Khương Trần khiến cả người Phượng Khương Trần phát lạnh.
Ánh mắt này làm người ta buồn nôn y như Đông Lăng Tử Lãng.
“Nếu đối phương không muốn, Lâm thái tử cũng đừng ép buộc.” Đông Lăng Tử Lãng cảnh cáo nói.
Tây Lăng Thiên Lâm đâu chịu, lập tức phản kích: ” Lời này của Lăng Vương sai rồi, bổn cung chưa bao giờ ép buộc, bổn cung tin với tấm lòng chân thành, kiên định, một ngày nào đó đối phương sẽ cam tâm tình nguyện đi cùng bổn cung. Bổn cung cũng không phải như một vài người, thay đổi thất thường, đúng rồi, hai tháng nữa, Dao Hân sẽ gả tới, đến lúc đó cũng mong Lăng Vương chăm sóc nhiều hơn.”
Tây Lăng Thiên Lâm rất rõ chiếc xương sườn mềm của Đông Lăng Tử Lãng ở đâu, nếu không làm được đồng minh, đương nhiên sẽ đối địch.
Quả nhiên, nhắc tới Dao Hân công chúa, Đông Lăng Tử Lãng lập tức không muốn nói nữa, bất kể nói thế nào, Dao Hân là nữ nhân đầu tiên mà hắn thích, cũng là điều tiếc nuối mãi mãi trong lòng hắn.
Không có được luôn là tốt nhất.
Phượng Khương Trần và thái tử rất ăn ý nhìn nhau cười, bước nhanh hơn, ném Đông Lăng Tử Lãng và Tây Lăng Thiên Lâm ở sau lưng, để hai người họ đấu nhau.
Xa xa, Phượng Khương Trần đã ngửi thấy mùi hôi thối ngất trời, không nghe thấy tiếng động khác, xem ra con mãng xà đã chết rồi.
“Điện hạ, hình như tình hình rất không lạc quan, xin cho phép Khương Trần đi trước một bước.” Nếu đã đồng ý với thái tử cố gắng hết sức giải độc giúp Dạ Diệp, Phượng Khương Trần sẽ tận tâm, ấm ức gì đó cứ dẹp sang một bên.
“Tốt.” Thái tử biết cơ thể mình, không thể tăng tốc độ, không yêu cầu Phượng Khương Trần chờ hắn đi cùng, phái tám thị vệ đi trước Phượng Khương Trần.
Tốc độ của Phượng Khương Trần rất nhanh, không hề thua kém thị vệ bên cạnh nàng, thái tử hâm mộ nhìn bóng lưng Phượng Khương Trần: “Nữ nhi của Phượng tướng quân quả nhiên không phải thiên kim yểu điệu, nữ tử như vậy có đầy đủ tư cách sát cánh bên người đại trượng phu.”
Mặt Đông Lăng Tử Lãng tối sầm, lời này của thái tử có khác nào xát muối vào vết thương của hắn, đầu tiên là Dao Hân, tiếp đó lại là Phượng Khương Trần, hôm nay mơ mơ hồ hồ hắn bị trúng hai mũi tên, thật mệt tim.