Con người ai cũng có điểm yếu, chỉ cần tóm được cái điểm đó rồi tấn công vào, dù còn vấn đề gì cũng không quan trọng nữa. Ví dụ như điểm yếu của hắn là Phượng Khương Trần, còn điểm yếu của Huyên Minh Kỳ là Phượng phu nhân.
Phượng Khương Trần sẽ không lợi dụng điều này để đối phó với Huyên Minh Kỳ, nhưng hắn không phải Phượng Khương Trần.
Vương Cẩm Lăng sau khi bị Huyên Minh Kỳ đường hoàng chính chính từ chối cũng không tức giận, thậm chí đứng trước đôi mắt như muốn giết chết tươi hắn của Huyên Minh Kỳ vẫn có thể mỉm cười, cười như mới có một ngọn gió xuân táp vào mặt, làm cho người ta cũng không tức giận nổi.
Trình độ như vậy cả thế gian này chắc cũng chỉ có mỗi Vương Cẩm Lăng, đang lúc cục diện đàm phán rơi vào bế tắc, Vương Cẩm Lăng không nói thêm lời nào nữa mà đột ngột đứng dậy, Huyên Minh Kỳ còn đang nghĩ chắc hắn bỏ cuộc rồi thì không ngờ hắn lại chuyển chủ đề: “Đúng rồi, Minh cung chủ tới đây lâu như vậy mà vẫn chưa đi bái tế Phượng tướng quân và Phượng phu nhân đúng không, Khương Trần lúc này còn đang bận chút việc, nếu Minh cung chủ không ngại thì để ta đưa ngươi đi bái tế Phượng tướng quân và Phượng phu nhân, thế nào?”
“Ngươi có quan hệ gì với Phượng Khương Trần? Đây là Phượng phủ, không tới lượt ngươi tự quyết định.” Đề nghị của Vương Cẩm Lăng làm Huyên Minh Kỳ hơi dao động, trên thực tế hắn đã muốn đi bái tế dì Mạt từ lâu nhưng không hề thấy Phượng Khương Trần đề cập tới thì biết làm sao được, hắn cũng muốn nhắc nhưng mà không có cơ hội.
Nói chuyện với Phượng Khương Trần chưa bao giờ nói quá hai câu đã bắt đầu nhào lên tranh cãi, mà chủ đề ầm ĩ luôn là về hôn ước của bọn họ.
Vương Cẩm Lăng không để ý đến thái độ thù địch của Huyên Minh Kỳ, vừa cười vừa giải thích: “Ta là bạn siêu tốt của Phượng Khương Trần, ở Phượng phủ này ta quen hơn ngươi, ngươi đừng ghen tị với ta, bởi vì có ghen tị cũng vô dụng thôi. Ngươi đợi Khương Trần mười tám năm không hề sai, nhưng mười tám năm đó Khương Trần không hề biết đến sự tồn tại của ngươi, bây giờ ngươi có để bụng ta đi nữa thì cũng không thể thay đổi sự thật ấy được.”
Lời này của Vương Cẩm Lăng cực kì đả kích Huyên Minh Kỳ.
Đúng thế, Huyên Minh Kỳ đã bắt đầu quá trình chờ đợi đằng đẵng ấy trước cả khi Phượng Khương Trần ra đời, Phượng Khương Trần lại không hề biết đến sự tồn tại của hắn, đừng nói là mười tám năm, cho dù là chờ đợi đến tận tám mươi năm thì sao.
Vương Cẩm Lăng đang muốn nói với Huyên Minh Kỳ, đừng nhắc tới chuyện hắn chờ đợi suốt mười tám năm kia nữa, người không biết còn tưởng hắn rất si tình, nhưng chính bản thân hắn thích ai, yêu ai thì muốn chờ đợi người đó, trách được ai bây giờ đây.
Được rồi, Vương Cẩm Lăng thừa nhận hắn có ghen tị, ghen tị việc Huyên Minh Kỳ thực sự là hôn phu từ nhỏ của Phượng Khương Trần, Vương Cẩm Lăng đang tự hỏi đến bao giờ thì tin này mới bay tới tai Cửu Hoàng thúc.
“Ta không cần ghen tị với ngươi. Từ nay về sau trong đời Khương Trần chỉ có một mình ta.” Huyên Minh Kỳ hít một hơi thật sâu, nhìn Vương Cẩm Lăng rồi cũng đứng dậy: “Đại công tử, mời…”
Hắn có thể nhìn ra được vị đại công tử này thích Phượng Khương Trần, nhưng thế thì sao, Phượng Khương Trần là con gái của dì Mạt, là nữ nhân vừa sinh ra đã được gả cho hắn, đây là điều không ai có thể phủ nhận.
Nếu không phải đã biết rõ đối phương từ trước, Huyên Minh Kỳ cũng không muốn tranh cãi vô nghĩa với Vương Cẩm Lăng, mọi chuyện cứ để sau khi hắn bái tế dì Mạt xong xuôi rồi nói.