Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Phượng Khương Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1315


“Bộp!” … Vương Cẩm Lăng đóng sổ sách lại, nói với người đang đứng phía sau: “Đi, lấy một nửa tài sản của ba vị trưởng lão đem đi tặng đi, nhớ lấy nhiều hơn một chút để bày tỏ thành ý của chúng ta.”


Tất nhiên số tài sản này sẽ được gửi cho Cửu Hoàng thúc, làm sao Cửu Hoàng thúc có thể vô duyên vô cớ giúp Vương Cẩm Lăng? Cửu Hoàng luôn nhìn chằm chằm vào tài sản của của Vương gia. Hơn một trăm nghìn năm qua, số tài sản mà Vương gia tích lũy được còn nhiều hơn cả quốc khố, giàu có như vậy thì sao Cửu Hoàng thúc có thể buông tha cho chứ.


“Vâng, thưa công tử.” Mặc dù người phía sau rất kinh ngạc nhưng cũng không dám hỏi thêm gì, cúi đầu đáp lại.


Vương Cẩm Lăng ném sổ sách lên bàn, đứng dậy, đi qua đi lại vài vòng, sau một hồi suy nghĩ rồi nói: “Thông báo cho tất cả các cửa hàng của Vương gia chuyện Cửu Hoàng thúc bị bắt vào ngục, ông trời bất mãn với người tài, việc ngọn núi cao này đã sụp đổ phải truyền đi khắp nơi, ta muốn mỗi một thành trấn ở Đông Lăng này đều phải biết tin tức đó.”


So với Vương gia đã kinh doanh nhiều năm, nhân lực của Cửu Hoàng thúc có hạn, nếu Vương Cẩm Lăng đứng sau đổ thêm dầu vào lửa thì mọi việc sẽ càng ngày càng tệ. Đến lúc đó Hoàng thượng cũng sẽ không có biện pháp ngăn cản miệng lưỡi thế gian, một khi ở ngoài mặt lão thiên gia này bị áp chế, nhất cử nhất động của Hoàng thượng đều bị chú ý tới vậy sẽ không dễ dàng hành động.


“Vâng, thưa công tử.” Đây là tâm phúc của Vương Cẩm Lăng, người này có thể tin tưởng.


“Đi xuống đi.”


Vương Cẩm Lăng gật đầu, vốn dĩ hắn còn muốn gọi lại để hỏi chuyện về Phượng Khương Trần nhưng sau khi nghĩ lại thì vẫn không nói, Cửu Hoàng thúc dám lấy trâm phượng đưa cho Phượng Khuyết thì chắc hẳn là Hoàng thượng có ý muốn làm mai cho Phượng Khương Trần, nếu chuyện này làm kinh động đến Cửu Hoàng thúc thì kế hoạch này có thể bị thất bại.


Đúng như những gì Vương Cẩm Lăng đoán, Trác Đông Minh vô cùng lo lắng chạy đến tiểu viện phía tây để báo tin cho Phượng Khương Trần, khi Phượng Khương Trần nghe xong thì sửng sốt một chút rồi phá lên cười.


“Ta nói chứ Thế tử gia, sao ngài lại lo lắng vậy? Nếu có người không biết còn tưởng rằng ngài mới là người bị bắt vào ngục.”


“Ta có thể không lo lắng sao? Cửu Hoàng thúc bị bắt vào ngục, tiếp theo sẽ đến lượt ngươi.” Trác Đông Minh vung mạnh tay để lau mồ hôi trên trán, thể hiện sự lo lắng của mình.


Phượng Khương Trần tỏ vẻ ghét bỏ trừng mắt nhìn Trác Đông Minh một cái: “Thế tử gia, ngài sốt ruột cũng đâu có ích gì, Hoàng thượng sẽ không vì sự sốt ruột của ngài mà thả Cửu Hoàng thúc ra. Hơn nữa, Cửu Hoàng thúc sẽ không ở trong đại lao quá lâu đâu, nếu Hoàng thượng không thả Cửu Hoàng thúc ra thì người đau đầu chính là hắn.”


Lần này Cửu Hoàng thúc bị bắt vào ngục, Phượng Khương Trần không hề lo lắng một chút nào, nàng tin chắc rằng, nếu Hoàng thượng có lấy mẫu thân của của Cửu Hoàng thúc ra để uy hiếp hắn thì Cửu Hoàng thúc cũng đã có sắp xếp rồi. Cho dù là Cửu Hoàng thúc chưa có bố trí thì cũng không quan trọng, chỉ cần Hoàng thượng chưa xử tử Cửu Hoàng thúc ngay thì chắc chắn là nàng sẽ có cách để cứu Cửu Hoàng thúc ra.


Trác Đông Minh nghe vậy thì tức giận đến nỗi suýt nữa đã nhảy dựng lên, đến lúc này rồi mà Phượng Khương Trần vẫn có tâm trạng để đùa giỡn: “Phượng Khương Trần, ngươi phải biết chuyện này rất nghiêm trọng, có thể sẽ mất đầu đấy.”


Khi nghe tin Cửu Hoàng thúc bị bắt vào ngục, hắn và gia gia đều vô cùng kinh sợ, một chiêu này của Hoàng thượng quả là nhanh gọn và rất hay, có thể bắt được Cửu Hoàng thúc ngay lập tức. Sau này trừ khi là có chuyện lớn xảy ra, nếu không Cửu Hoàng thúc sẽ mãi mãi không thể trở mình.


Vốn dĩ hắn tưởng rằng Phượng Khương Trần sẽ tái mặt vì sợ hãi nhưng vẻ mặt Phượng Khương Trần vô cùng thản nhiên, giống như vừa nghe được rằng hôm nay thời tiết rất đẹp. Hắn nghĩ lại, trước đó hắn cũng chạy đến nói cho Vương Cẩm Lăng nhưng Cẩm Lăng chỉ nhìn hắn nhướng mày: “Cửu Hoàng thúc đã bị bắt vào ngục sao, ta biết rồi.”


Nói xong thì đuổi hắn ra khỏi Vương gia, bây giờ hắn đến gặp Phượng Khương Trần, kết quả là… Phượng Khương Trần cũng không hề để ý đến hắn, so với hắn thì Phượng Khương Trần bình tĩnh hơn rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK