Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Chương 305
Đáng tiếc, phủ Cửu vương không phải là nơi ai cũng đến được, Phượng Khương Trần cũng chỉ có thể đứng từ xa mà liếc mắt nhìn.
Đến nơi, Phượng Khương Trần còn chưa kịp ngắm kĩ cảnh sắc phủ Lăng Vương đã bị người vội mời đến chính viện.
Một đám thái y vây quanh trong phòng Đông Lăng Tử Lãng, mặt lộ rõ vẻ sốt ruột, thấy Phượng Khương Trần thì hừ lạnh một tiếng, ồn ào tránh ra, ánh mắt bới móc đem theo khinh thường nhìn Phượng Khương Trần.
Đố kị cùng ngành, chút đỉnh này Phượng Khương Trần hiểu rõ lắm, vốn còn muốn có cơ hội thì tìm máy vị thái y học hỏi đông y, thế này xem ra khó khăn rồi đây, nàng đắc tội với cả cái Thái y viện.
“Khương Trần bái kiến Lăng Vương điện hạ, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Phượng Khương Trần không nhìn Đông Lăng Tử Lãng mà trực tiếp quỳ xuống hành lễ.
“Đứng dậy đi.” giọng nói của Đông Lăng Tử Lãng hơi yếu ớt, nhưng nghe có vẻ đã khá hơn nhiều rồi.
Thực lực của thái y không thể đánh giá thắp được, người ta chỉ là không thành thạo chữa vết thương bên ngoài thôi.
Phượng Khương Trần lặng lẽ đứng dậy, cúi đầu.
Cũng không phải nàng kính cẩn, mà là nàng muốn lười phải nhìn Đông Lăng Tử Lãng.
Ban đầu lúc cứu hắn cái gì cũng không nghĩ, chỉ coi hắn là bệnh nhân, nhưng bây giờ thấy hắn không phải bệnh nhân nữa, Phượng Khương Trần nhìn thấy hắn liền đầy một bụng lửa.
Đồ đàn ông nát!
Phượng Khương Trần, vết thương của bổn vương là ngươi xử lý?” Chẳng biết vì sao, Đông Lăng Tử Lãng rất không thích Phượng Khương Trần như vậy.
Phải nhìn dáng vẻ Phượng Khương Trần ngoan ngoãn biết điều như thế này thì hắn thà coi Phượng Khương Trần cùng hắn đối đầu tranh cãi còn hơn, chí ít đó là một Phượng Khương Trần chân thực.
“Vâng.”
“Ngươi xử lý vết thương cho bổn vương kiểu gì thế này, chưa tới một ngày đã nứt hết ra rồi đây này.”
“Không thể nào.” Phượng Khương Trần tuyệt nhiên không tin.
“Để ta xem xem.”
Phượng Khương Trần nhanh chân tiến lên phía trước, giơ tay muốn xốc chăn trên người Đông Lăng Tử Lãng lên.
“To gan!” Nha hoàn tiến lại gần ngăn cản, lại bị Đông Lăng Tử Lãng ra hiệu lùi về sau, tỏ ý bảo các nàng lui ra ngoài.
Phượng Khương Trần một lòng lo nghĩ cho vét thương của Đông Lăng Tử Lãng, cũng không để ý lắm, vén chăn lên liền nhìn thấy vết thương của Đông Lăng Tử Lãng, sắc mặt lập tức trở nên cực kì khó coi.
Băng vải và thuốc trên miệng vết thương đều rơi ra hết, chỉ nàng khâu cũng bị cắt đứt hết, trên đó còn có mấy đường chỉ và lỗ nhỏ mới, nhìn có vẻ là kim và chỉ khâu của nàng mà đám thái y giữ lại, khâu cho Đông Lăng Tử Lãng, kết quả là chữa lợn lành thành lợn què.
Vết thương hở ra, đoạn chỉ đứt vẫn còn ở trong vết thương, nàng kéo ra lại co rụt về, bị thái y tết kiểu Khổng tử, vẫn cứ rướm máu, băng vải in thành đường, thắt chặt lầy vết thương, so với không khâu lại còn thảm hơn nhiều.
Phượng Khương Trần tức giận nghiến răng, quay đầu mắng đám thái u đứng ở cửa: “Đây là tên khốn nào làm? Chê mạng của Lăng Vương dài quá rồi đúng không? Ai cho phép các ông tùy tiện đụng đến vết thương ta khâu hả?”
Nàng ghét bệnh nhân không biết quý trọng tính mạng của mình, càng ghét bác sĩ không coi trọng mạng sống bệnh nhân, rất đáng đem chôn.
Đông Lăng Tử Lãng lạnh tanh.
“Phương Khương Trần, vết thương này là ngươi xử lý đấy.” Đông Lăng Tử Lãng tựa vào đầu giường, ánh mắt khép hờ.
“Đúng là ta xử lý, nhưng thành ra như thế này cũng không phải tôi làm. Lăng Vương điện hạ, ai biến ngài thành ra thế này, ngài tìm ai đó giúp ngày trở lại bình thường đi, Phượng Khương Trần ta không dọn quầy hộ người khác đâu.”