Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Phượng Khương Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1594


Câu nói sau cùng như cứa vào tim, người ở đây cũng chỉ có Phượng Khương Trần dám nói, mà theo như câu nói này của Phượng Khương Trần, những nạn dân vừa rồi còn liều mạng cầm tuyết ném, từng người từng người ngã ngồi xuống đất khóc lóc.


Trác Đông Minh ngây ra tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết thế nào cho phải, lời này của Phượng Khương Trần quá có tính kích động, đừng nói nạn dân, chính = hắn nghe xong trong lòng cũng khó chịu.


Lúc này, thân binh bên người của Trác Đông Minh đi đến, ghé sát vào tai Trác Đông Minh nói mấy câu, Trác Đông Minh biến sắc, trong mắt lóe lên tia hung ác, đợi thân binh lui xuống, Trác Đông Minh trịnh trọng cúi người với tất cả nạn dân: “Xin lỗi, ta đã tới chậm!”


A…


Những lời này như chìa khoá, vốn dĩ nạn dân chỉ thấp giọng khóc, nghe xong câu này, ai cũng òa khóc lớn tiếng.


“Vì sao ngài không tới sớm một chút, ngài tới sớm một chút, bánh bao của chúng ta sẽ còn, cháo trắng của chúng ta sẽ còn, chúng ta sẽ không chết đói.”


“Huhuhu… Vì sao ngài không tới sớm một chút, không tới sớm một chút.”


Chỉ cần tới sớm một chút, họ sẽ không bị đói!


Trước một giây, Trác Đông Minh còn phách lối đá quan sai, sau một giây, hắn lại ngoan ngoãn đứng yên, mặc cho nạn dân chỉ trích, mặc cho nạn dân lên án…


Đối mặt với chỉ trích và lên án của nạn dân, Trác Đông Minh không hề nói một câu đều, bởi vì sự thực ở trước mắt, là chúng, những tên quan sai đã hủy đi con đường sống của nạn dân, là chúng không để ý sinh tử của nạn dân, tự ý làm bậy.


Đời này, đức tin của hắn là bảo vệ quốc gia như một chiến sĩ chân chính, cầm vũ khí lên dùng tính mạng để chiến đấu, dùng tính mạng để bảo vệ quốc gia của mình, nhưng bây giờ thì sao?


Ngay cả bách tính quốc gia mình hắn cũng không bảo vệ được, hắn có tư cách gì mà nói bảo vệ quốc gia.


Trác Đông Minh yên lặng cúi thấp đầu, gương mặt hổ thẹn.


Do hắn tới chậm, chỉ cần hắn tới sớm một chút, tình trạng thảm hại đã không xảy ra, những người này sẽ không bị đánh đến đầu rơi máu chảy chỉ vì một chén cháo trắng, một cái bánh bao.


Haizz… Phượng Khương Trần thở dài, việc này không trách Trác Đông Minh, Trác Đông Minh biết là tốt rồi, một thế gia công tử có thể suy nghĩ cho bách tính bình thường, bị bách tính bình thường chỉ trích cũng không tức giận.


Nếu là người khác đến cứu người, kết quả bị nạn dân quở trách, nhất định sẽ tức giận trực tiếp bắt người lại, nhưng Trác Đông Minh không vậy, hắn đứng yên mặc cho nạn dân chỉ trích, trút lòng.


Phẩm chất như vậy không biết là tốt hay xấu, quan viên ghét ác như thù là chuyện tốt với bách tính, nhưng đối với bản thân quan viên mà nói, là tổn thương trí mạng, trong mắt không chứa nổi hạt cát, sao có thể thăng tiến trong quan trường tối tăm.


Phượng Khương Trần hơi lo lắng cho tương lai của Trác Đông Minh, thấy bầu không khí càng ngày càng bi tráng, Phượng Khương Trần không thể không đứng ra ngăn lại: “Tất cả mọi người đừng buồn nữa, vì hôm nay thế tử gia tới chậm, vậy hãy đòi lại cháo trắng và bánh bao bị đám quan sai kia dẫm nát.”


Để Trác Đông Minh làm một chút gì đó, có thể giúp hắn thoải mái trong lòng, cũng có thể để nạn dân ôm tâm tư cảm ơn hắn, dù sao, không có Trác Đông Minh, họ sẽ khó thoát một kiếp, Trác Đông Minh là ân nhân cứu mạng của họ.


“Được, lương thực hôm nay bị đám khốn kiếp kia làm hỏng, Trác Đông Minh ta nhất định sẽ thay các ngươi đòi lại gấp bội, các huynh đệ… Đi, điều quân bảo vệ thành tới, đám chó chết đó dám điều động quan sai, lão tử dám điều động quan binh, không phải đánh một trận sao, ai sợ ai, đánh chúng cho ta, đánh thật tàn nhẫn, đánh chết Túc Thân Vương phủ ta phụ trách nhặt xác.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK