Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Phượng Khương Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa đáp xuống đất, Vương Cẩm Lăng theo quán tính ngã quỵ về phía trước, nhưng hắn lại phát hiện bản thân bị Phượng Khương Trần kéo chạy theo, bước chân tuy lảo đảo nhưng không ngã sấp xuống.



Hai người bình an tiếp đất, Vương Cẩm Lăng không gặp chuyện gì, Phượng Khương Trần thở phào nhẹ nhõm, mặc dù kỹ thuật lái xe của người được chân truyền từ tiểu đội trưởng, thế nhưng… nàng chưa từng dẫn người nhảy cùng, trên chiến trường, nàng là một người luôn được người khác chiếu cố.



“Mau lên, Vương Cẩm Lăng và Phượng Khương Trần nhảy khỏi xe ngựa rồi, mau chặn bọn hắn lại, không được để sót người sống.” Thích khách thấy Vương Cẩm Lăng và Phượng Khương Trần nhảy ra thì điên cuồng đuổi theo.



“Gia chủ, chúng ta không chống chọi được quá lâu.” Hộ vệ của Vương Cẩm Lăng chia làm hai, một nửa ở lại cản hai nhóm thích khách, nửa còn lại bị nhóm thích khách thứ ba quấn lấy, bây giờ bên cạnh Vương Cẩm Lăng chỉ có hai người, trong đó còn có một người là xa phu.



Sức chiến đấu như vậy căn bản không bảo vệ được Vương Cẩm Lăng.



“Các huynh đệ, giết! Gia chủ Vương gia không biết võ công, giết hộ vệ của hắn thì chúng ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Thủ lĩnh đám thích khách rất hiểu tâm lý chiến, chỉ một câu của hắn, bọn thích khách lại càng thêm dũng mãnh.



Hộ vệ của Vương Cẩm Lăng có lợi hại đến đâu thì hai đấm khó bằng bốn tay, đối mặt với sự tấn công của mười mấy tên thích khách, hộ vệ nhanh chóng máu me khắp người.



Phượng Khương Trần không cần quay đầu lại cũng biết phía sau chiến đấu thảm liệt tới mức nào. Nhưng mà bây giờ nàng không rảnh quản những chuyện này, điều quan trọng là trốn thoát, nếu không thì sẽ có lỗi với những người hộ vệ liều mạng bảo vệ đến chết.



“Cẩm Lăng, ta muốn nhảy lên lưng ngựa, ngươi tiếp tục chạy về phía trước, đừng ngừng lại.” Phượng Khương Trần buông tay Vương Cẩm Lăng ra, nàng điều chỉnh hơi thở, bắt đầu duy trì tốc độ ngang ngựa, chuẩn bị nhảy lên người nó…



“Được.” Lúc này Vương Cẩm Lăng cũng không còn cách khác, hắn cũng không có thực lực nói “Để ta!”



Hắn biết cưỡi ngựa, kỹ thuật cũng không tệ, nhưng nếu so sánh với Phượng Khương Trần thì chính là một trời một vực.



Thuật cưỡi ngựa của Phượng Khương Trần có thể nói là thần tích, còn nữa thích khách càng lúc càng gần bọn họ, hắn cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy…



“Giết! Giết gia chủ Vương gia, giết Phượng Khương Trần.” Bọn thích khách chỉ còn cách xe ngựa khoảng trăm bước, khoảng cách gần như thế càng khiến bọn chúng điên cuồng hơn.



Tiếng la giết sau lưng khiến Phượng Khương Trần có hơi căng thẳng, nhưng nàng hiểu rất rõ bây giờ bản thân không thể như vậy bởi vì căng thẳng sẽ gây sai lầm.



Tỉnh táo, tỉnh táo, Phượng Khương Trần ngươi nhất định phải tỉnh táo, ngươi bây giờ không phải chỉ có một mình, ngươi còn Vương Cẩm Lăng, ngươi không thể lôi hắn chết cùng ngươi.



Phượng Khương Trần không ngừng tủ nhủ bản thân phải tỉnh táo, người cố gắng điều chỉnh hơi thở, bỏ qua những kẻ phía sau.



Xa phu thấy thế cũng lo lắng, thích khách tới gần mà Phượng Khương Trần vẫn mãi không nhảy lên lưng ngựa, hắn ta đang suy nghĩ có nên phối hợp gì dó với Phượng Khương Trần không thì lập tức nghe thấy nàng lớn tiếng nói: “Ngươi không cần làm gì cả, tự ta sẽ nhảy lên ngựa.”



Nói xong, Phượng Khương Trần dùng kỹ thuật răng cắn dừng tay, sẵn sàng nhảy lên ngựa.



Cho dù xe ngựa không có yên, nàng vẫn có thể ngồi vững vàng trên đó, nàng nhất định phải làm được, thích khách sau lưng càng lúc càng đến gần, nàng không được có chút sai sót nào.



Phượng Khương Trần hít sâu một hơi, hai tay túm lấy lưng ngựa, nhún một cái nhảy lên rồi xoay người.



Ta làm được rồi!



Phượng Khương Trần thở phào nhẹ nhõm, tay trái cầm lấy dao giải phẫu cứa dây thừng sau lưng một cái, cắt đứt mối liên hệ giữa xe và ngựa.



“Đẹp lắm!”



Nếu không phải đang bị truy sát thì xa phu thật sự muốn khen một tiếng.



Cẩm Lăng, lên đây.” Hai chân Phượng Khương Trần ép chặt vào bụng ngựa, nàng nghiêng người đưa tay trái ra.



“Được, Khương Trần cẩn thận.” Mặc dù Vương Cẩm Lăng không biết võ công nhưng vẫn có thể mượn lực, có sự giúp đỡ của Phượng Khương Trần, Vương Cẩm Lăng nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa, ôm Phượng Khương Trần vào lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK