Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Phượng Khương Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra nàng chỉ không muốn cho Cửu Hoàng thúc nhìn thấy vết thương trên người mình, trên người nàng ngoài vết thương sau lưng ra còn có phần eo bị bầm tím, phía bên trong đùi bị lở loét, có thể nói toàn thân nàng ngoài gương mặt lộ ra ngoài và hai tay ra thì không có chỗ nào hoàn hảo cả, đến cả bàn chân cũng có vết thương.



Nàng tin rằng Cửu Hoàng thúc nhìn thấy nàng như vậy nhất định sẽ tức giận, đổi thành nàng mà nhìn thấy Cửu Hoàng thúc bị thương như vậy thì nàng nhất định sẽ vừa trách mắng hắn không cẩn thận, vừa sẽ đau lòng bôi thuốc cho hắn.



Cửu Hoàng thúc nhìn thấy vết thương trên người nàng thì dù có đau lòng cũng sẽ không nói mà sẽ trách nàng sau đó sẽ rất tức giận, vô cùng tức giận.



Nàng còn chưa dỗ dành Cửu Hoàng thúc vui vẻ được đâu, lại thêm chuyện này nữa chắc nàng sẽ phải khóc mất.



Đáng tiếc là tính toán của Phượng Khương Trần đã định sẵn là sẽ thất bại, Cửu Hoàng thúc đến đây lúc này chính là để bôi thuốc cho Phượng Khương Trần, nếu như không phải vì bộ quần áo đang mặc quá bẩn phải trở về trại của mình để thay quần áo thì Cửu Hoàng thúc đã đến từ sớm rồi, chứ đâu để cho Phượng Khương Trần tự tắm rửa một mình.



Những việc này cũng không phải là hắn chưa làm bao giờ, tuy nói thời đại này làm gì có người nào như hắn, sắp xếp những việc vặt cho phụ nữ, nhưng hắn bằng lòng đấy, thì sao chứ?



Mắt Cửu Hoàng thúc lay động nhìn Phượng Khương Trần một lượt, ngoài cảm thấy Phượng Khương Trần hơi kì lạ ra thì không phát hiện có gì khác thường.



Cửu Hoàng thúc cũng không nghĩ nhiều chỉ về cái phản thấp bên trái, không để Phượng Khương Trần từ chối mà nói: “Cời hết quần áo ra, nằm xuống!”



Nói dứt lời Cửu Hoàng thúc mới cảm thấy vì mình quá lo lắng nên đã nói nhầm, nhưng lời đã nói ra cũng không sửa được nữa nên Cửu Hoàng thúc trầm mặt coi như mình chưa từng sai.



Dù cho có sai thì cũng không phải là hắn sai, đều do Phượng Khương Trần gây ra, hắn trước đây chưa bao giờ nói lỡ lời cả.



“Hả? Cởi hết, nằm xuống sao? Cửu Hoàng thúc sẽ không…” Phượng Khương Trần cau mày: “Cửu Hoàng thúc, trên người ta bị thương, hơn nữa bây giờ đang là ban ngày đấy, bên ngoài còn có rất nhiều người nữa?”



Phượng Khương Trần không biết Cửu Hoàng thúc định làm gì nhưng có thể khẳng định là nếu như nàng nằm xuống thì sẽ không giấu được vết thương trên người, thế nên mới cố ý bắt bẻ ý trong lời nói của Cửu Hoàng thúc, ai bảo lời nói này của Cửu Hoàng thúc lại có ý không đồng nhất chứ.



Ở giữa đã lược đi ba chữ “kẻ cầm thú” rồi, cũng không còn cách nào khác, Phượng Khương Trần không dám nói ra.



Được rồi, lúc này mặt của Cửu Hoàng thúc đã đen hoàn toàn, giọng nói càng lạnh lùng, âm điệu lại mạnh mẽ: “Phượng Khương Trần, nàng nghĩ đi đâu vậy, bản vương là người như vậy sao? Thật không biết từ sáng đến tối nàng đã suy nghĩ mấy thứ lung tung gì nữa.”



Cũng chỉ có Phượng Khương Trần mới có bản lĩnh này, làm cho Cửu Hoàng thúc tức đến muốn giết người nhưng lại không thể thật sự ra tay giết nàng.



“À, thì ra ngươi không muốn à.” Phượng Khương Trần than thở, mặt Cửu Hoàng thúc lại đen hơn nữa, tai cũng bắt đầu đỏ lên, hắng giọng quay lưng lại với Phượng Khương Trần, rõ ràng là muốn Phượng Khương Trần dỗ dành hắn, hắn như vậy chỉ còn thiếu nước viết lên mặt bốn chữ: Ta rất tức giận.



Phượng Khương Trần quá đáng quá rồi!



Được rồi, nàng sai rồi!



Phượng Khương Trần cúi đầu, từng bước đến gần người Cửu Hoàng thúc, kéo tay áo của Cửu Hoàng thúc lắc lắc.



Tâm trạng của Cửu Hoàng thúc cũng lắc lư theo những cái lắc của nàng. Chút không vui cũng bị lắc hết, chỉ là vẻ mặt vẫn còn đen, sầm sì, giống như Phượng Khương Trần nợ hắn tiền vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK