Con đường này chính là đường đến cung hoàng thượng, chẳng lẽ Phượng Khương Trần chuẩn bị đi tìm chết sao? Hay là nàng cũng muốn tặng lễ vật cho hoàng thượng?
Không được, hoàng thượng hiện tại vẫn không thể chết!
“Xuất cung.” Phượng Khương Trần thẳng thắn nói, không xuất cung thì nàng ở lại đây làm gì, Cửu hoàng thúc cũng không phải là không biết nàng ghét hoàng cung này đến mức nào, lần này không phải là vì có nguyên nhân thì nàng cũng không đến đây.
Ách…… Cửu hoàng thúc đầu đầy hắc tuyến, nữ nhân quả nhiên không đáng tin, nhưng đối mặt với ánh mắt trong trẻo hưng phấn của Phượng Khương Trần, thực sự không thể nói ra lời đả kích như vậy, Cửu hoàng thúc chỉ đành kéo nàng đi về hướng khác: “Đường này nhanh hơn.”
Đã nói như vậy thì Phượng Khương Trần hiểu rõ, Cửu hoàng thúc chính là giữ thể diện cho nàng, trên thực tế là nàng đi sai đường.
Ách……
Mặt Phượng Khương Trần “vù” một cái liền đỏ ửng, ánh mắt lơ lửng, không dám nhìn người.
“Ôi.” Cửu hoàng thúc đột nhiên dừng lại, Phượng Khương Trần không để ý, trực tiếp đâm vào lưng hắn, cái mũi thẳng tắp bị đâm đỏ bừng, nước mắt nàng liền trào ra.
Đau, sau đó mũi rất đau!
Ngu ngốc, có đi thôi cũng không đi được.” Cửu hoàng thúc tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội quang minh chính đại hại Phượng Khương Trần, trước đó đã giơ cao đánh khẽ rồi, lần này nhất định phải đánh cho một trận, để tránh nữ nhân này quá kiêu ngạo, không để hắn ta vào mắt, nhưng khi nhìn thấy gương mặt nhăn nhó vì đau của Phượng Khương Trần lại nhịn không được đưa tay dụi dụi mũi của nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Rất đau sao?”
Oanh…… sự bùng phát vừa mới rút đi lại lần nữa dâng lên, mặt Phượng Khương Trần gần như nóng bừng lên.
Ôi ôi…… thật mất mặt!
“Không đau nữa rồi.” Phượng Khương Cửu quay mặt đi, lùi về sau một bước, thoát khỏi móng vuốt của Cửu hoàng thúc, lúc này mới phát hiện tay mình đã bị người nào đó nắm chặt, muốn trốn cũng không trốn được đi đâu, chỉ đành cúi đầu nghẹn ngào nói: “Nhanh đi thôi, nếu không đi thì sắp sửa không kịp rồi.”
Cửu hoàng thúc mím môi để bản thân không bật ra tiếng cười, nếu hắn cười thì Phượng Khương Trần nhất định sẽ tức giận, mặc dù đây không phải lần đầu tiên Phượng Khương Trần xấu hổ trước mặt hắn, nhưng lần này hắn cảm thấy hoàn toàn khác so với trước đây, lỗ chân lông trên người dường như đểu dãn ra, mặc dù cả đêm không ngủ những tinh thần vẫn cảm thấy rất sảng khoái.
Quay lưng về phía Phượng Khương Trần thì Cửu hoàng thúc mới dám cười thầm.
Hóa ra, Phượng Khương Trần thông minh lanh lợi mà cũng có một mặt mơ hồ như vậy!
Rất tốt, hắn thích!
Cửu hoàng thúc cao hứng còn Phượng Khương Trần thì chán nản, lúc trước bị mất mặt trước Cửu hoàng thúc còn có thể giải thích, hiện tại thì sao? Thật là mất mặt, khẳng định là trước khi ra cửa nàng chưa xem lịch, sao lại cảm thấy mọi thứ không thuận lợi vậy chứ.
Cũng không biết sự tình của Lý Tưởng có thuận lợi hay không.
Cầu trời phù hộ, Cửu hoàng thúc không ăn bớt bom của nàng, nếu không khi nàng làm cho Lý Tưởng nổ chết thì đồng thời cũng nổ chết chính mình và Cửu hoàng thúc, như vậy thì thật sự phải đến gặp Diêm Vương, đó chính là một cái chết oan uổng.
Có Cửu hoàng thúc dẫn đường, hai người ngay cả một con ếch cũng không bị làm phiền, thuận lợi quay trở mật đạo, đến góc khuất mà hai người đã ẩn núp trước đó, không hẹn mà cùng dừng bước, ánh mắt như có như không hướng về chiếc giường gỗ……
Mặc dù trong không khí sớm đã không còn hơi thở xa hoa, nhưng hai người đều cảm nhận được nhiệt độ ở đây cao hơn so với bên ngoài rất nhiều, từ đáy lòng lan tràn ra một luồng nhiệt, Phượng Khương Trần liếm môi, đột nhiên cảm thấy khát.