Tất cả huynh đệ Hoàng thất đều cùng một loại người, chui ra từ trong bụng của những nữ nhân khác nhau, cùng gọi một nam nhân là Phụ hoàng, và đấu đá nhau một mất một còn chỉ vì một chiếc ghế duy nhất.
So với hai huynh đệ giả tạo trước mặt, Nam Lăng Cẩm Phàm đột nhiên cảm thấy mình vẫn còn được xem là vui vẻ, ít nhất Nam Lăng Cẩm Hằng cũng không bao giờ giả vờ sử dụng cách này với hắn, nếu không hắn sẽ ghê tởm đến mức ba ngày ăn không ngon…
Phía bên này, hai huynh đệ Tây Lăng Thiên Lâm và Tây Lăng Thiên Vũ đối đáp qua lại, không ai chịu nhường ai, bên kia, dưới sự vây quanh của tất cả mọi người, Thái tử cũng bước vào.
Phượng Khương Trần là nữ tử, không tiện ở lâu cùng với nam khách nên sau khi nghênh đón Thái tử xong liền vội vàng cáo tội rời đi.
Mục đích chuyến đi này của Thái tử là Thôi Hạo Đình và Vương Cẩm Lăng, Phượng Khương Trần có ở đây hay không hắn cũng không bận tâm.
Thái tử đương nhiên sẽ ngồi ở vị trí chủ vị, Thôi Hạo Đình, Vương Cẩm Lăng và Trác Đông Minh ngồi bên bên cạnh, Tây Lăng Thiên Lâm, Tây Lăng Thiên Vũ và Nam Lăng Cẩm Phàm cũng gạt bỏ thành kiến, sảng khoái cười đùa trò chuyện với Thái tử, người trong cùng một bàn hoà thuận vui vẻ, ai không biết còn tưởng bọn họ là huynh đệ ruột thịt cũng nên.
Bởi vì có Thái tử ở đây, tất cả mọi người đều trở nên câu nệ hơn rất nhiều, cả đám nhỏ giọng thì thầm nói chuyện, không dám tiếp tục đùa cợt nữa, đương nhiên chuyện Trác Đông Minh bị phạt rượu cũng cứ thế cho qua, còn về phần phạt rượu Thái tử vì đến muộn, càng không có ai dám nhắc đến.
Thái tử cũng biết mặc dù thân phận hắn cao quý nhưng tuyệt đối không phải là một nhân vật khiến người ta yêu thích, hắn lạnh lùng tẻ nhạt, hơn nữa mấy trường hợp như thế này đến để cho cái mặt mũi là được rồi, nếu cứ tiếp tục ở lâu thì mọi người đều không chịu nổi.
Hôm nay hắn đến đây là vì Thôi Hạo Đình và Vương Cẩm Lăng, bày ra phong thái như thế là đủ rồi, những dịp giống như thế này chỉ thích hợp để kết giao chứ không thích hợp để nói chuyện nhiều, có cơ hội lần này, sau này nếu muốn thảo luận tiếp thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Sau khi uống cạn ba ly rượu, Thái tử nhanh chóng mở miệng muốn rời đi, Vương Cẩm Lăng và Thôi Hạo Đình khách khí giữ lại mấy câu rồi đứng dậy cung tiễn.
Không thể không nói, được một nhân vật lớn như Thái tử đích thân đến chơi, mặc dù vô cùng nở mày nở mặt nhưng… Cũng đủ để dày vò người khác.
Thái tử đã đứng dậy, những người khác sao có thể không ngồi dậy đưa tiễn, cũng may Thái tử là người khá biết điều, lập tức ra hiệu cho mọi người ngồi xuống: “Không cần tiễn, có Vương đại công tử và Thôi công tử là được rồi.’’
Ý của câu nói này là miễn lễ cho tất cả mọi người, đồng thời nâng Vương Cẩm Lăng và Thôi Hạo Đình lên trước mặt bọn họ, điều đó cho thấy trong lòng hắn, địa vị của hai người kia không hề tầm thường chút nào, không thể phủ nhận, thủ đoạn của Thái tử kín kẽ hơn rất nhiều.
Chẳng ai biết trong lòng Vương Cẩm Lăng và Thôi Hạo Đình nghĩ như thế nào, nhưng ngoài mặt chắc chắn sẽ khiến Thái tử hài lòng, nhìn vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của Thái tử thì biết, chuyến đi gặt hái được rất nhiều lợi ích.
Cũng phải thôi, ngoại trừ những bữa tiệc chiêu đãi do đích thân Hoàng thượng tổ chức thì mấy ai có mặt mũi lớn đến mức có thể đồng thời mời được công tử Thôi gia và đại công tử Vương gia, à đúng rồi, Tạ gia cũng phái người tham gia, nhưng lại là một người không quan trọng, thái độ của bọn họ rõ ràng là không muốn đắc tội với cả hai bên.
Tạ gia cũng khá khó xử, bọn họ nhất định phải ôm chặt đùi của Hoàng thượng, đứa bé trong bụng Tạ Hoàng Quý phi nếu muốn tranh giành ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia thì buộc phải tranh đoạt sự sủng ái của Hoàng thượng trước, nhưng đồng thời, bọn họ cũng muốn Phượng Khương Trần giúp đỡ để bảo vệ đứa bé ấy, nếu đắc tội với Phượng Khương Trần quá mức, cũng mất…