Ca phẩu thuật đã thành công!
“Tốt quá, sư phụ, phẫu thuật thành công rồi!” Tôn Tư Hành thiếu chút nữa đã nhảy cẫng lên, bất kể là từ góc độ chính trị hay góc độ y học, ca phẫu thuật này đều vô cùng quan trọng đối với bọn họ.
Từ sau khi chữa lành đôi mắt cho Vương Cẩm Lăng, Phượng Khương Trần gần như im hơi lặng tiếng, mặc dù đã chữa khỏi mấy ca bệnh khó nhưng tất cả bọn họ đều là hoàng tử, quý tộc, không thể để lộ ra ngoài. Lần này nếu tin tức Thôi Hạo Đình đã khỏi bệnh được lan truyền ra ngoài, thanh danh của Phượng Khương Trần chắc chắn sẽ được nâng lên một tầm cao mới.
“Mặc dù phẫu thuật đã thành công nhưng không có nghĩa là có thể thả lỏng. Thôi Hạo Đình cần theo dõi thêm nữa, còn về phần Nguyên Hi tiên sinh, cho người đưa hắn về đi.’’ Phượng Khương Trần đã bước ra khỏi niềm vui vì quá thành công của mình, vừa thu dọn dụng cụ vừa sắp xếp.
Một ca phẫu thuật thành công là điều nên làm, không có gì đáng vui mừng cả, phẫu thuật chỉ mới là bước khởi đầu chứ không phải kết thúc, quá trình hồi phục sau đó cũng cực kỳ quan trọng.
“Tư Hành, ta biết ngươi am hiểu việc điều trị sau phẫu thuật, vậy thì việc hồi phục của Thôi Hạo Đình sau này sẽ giao cho ngươi, mỗi ngày ta sẽ đến kiểm tra một lần.’’ Phẫu thuật đã hoàn thành, nàng không muốn đặt quá nhiều công sức lên người Thôi Hạo Đình nữa, nàng còn rất nhiều việc phải làm.
Một khi đã bước ra khỏi phòng phẫu thuật, nàng không thể trốn tránh nhưng mưa gió bão bùng bên ngoài.
Chỉ cần không xảy ra hiện tượng bài xích sau phẫu thuật thì chuyện hồi phục của Thôi Hạo Đình chỉ là vấn đề thời gian, nhân cơ hồi này để cho Tôn Tư Hành tiếp xúc nhiều hơn với Thôi Hạo Đình cũng là chuyện tốt, kết giao với các công tử thế gia có quyền có tiền sẽ giúp ích rất nhiều cho Tôn Tư Hành trong việc hành nghề y sau này.
Những người có tâm tư phức tạp như Thôi Hạo Đình chỉ có thể buông lỏng sự đề phòng trong lòng khi đối mặt với một thiếu niên đơn giản như Tôn Tư Hành, nếu Tư Hành có thể tạo nên mối quan hệ thân thiết với Thôi Hạo Đình, đó là một chuyện trăm lợi vô hại.
Đương nhiên, những chuyện này Phượng Khương Trần sẽ không nói với Tôn Tư Hành, cứ để thuận theo tự nhiên là được rồi, một người khôn khéo như Thôi Hạo Đình, nếu Tư Hành cố ý kết giao với hắn, hắn chắc chắn sẽ tỏ thái độ, hơn nữa Tôn Tư Hành cũng sẽ mất tự nhiên.
Một đứa nhỏ đơn thuần như thế cần phải được bảo bọc thật tốt, mỗi khi nhìn thấy hắn, người ta có thể nhìn thấy khoảng trời yên bình duy nhất trên thế giới này.
Tôn Tư Hành hoàn toàn không nghĩ nhiều, nghe thấy sự sắp xếp của Phượng Khương Trần, hắn ngoan ngoãn vâng lời: “Sư phụ yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc cho Thôi công tử thật tốt, sẽ không làm uổng phí tâm huyết của người đâu.’’
Mặc dù cuộc phẫu thuật này diễn ra vô cùng thuận lợi, không gặp bất cứ trở tác động nào từ bên ngoài nhưng Tôn Tư Hành biết Phượng Khương Trần đã phải chịu rất nhiều áp lực.
Đối với một đại phu mà nói, khiến người bệnh chết là một chuyện rất lớn, nếu Thôi Hạo Đình chết ở trên bàn mổ, thanh danh của Phượng Khương Trần chắc chắn sẽ tuột dốc thảm hại, sự nghiệp của một đại phu coi như kết thúc, không còn một ai tin vào trình độ y thuật của nàng nữa chứ đừng nói đến chuyện tìm nàng chữa bệnh.
Đại phu phải là một người cẩn thận tỉ mỉ, đối với những chứng bệnh khó giải quyết, rất nhiều đại phu thà không chữa trị chứ không dám mạo hiểm, một khi có người bệnh chết, điều này sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến thanh danh của người đó.
Hai thầy trò tiêu tốn không ít thời gian để dọn dẹp phòng mổ, sau khi căn phòng khôi phục lại hiện trạng như cũ mới đẩy Nguyên Hi và Thôi Hạo Đình ra ngoài, để hạ nhân khiêng bọn họ đi.
Nguyên Hi đưa về phòng, không bao lâu sau sẽ tự tỉnh lại, còn Thôi Hạo Đình được đưa đến một phòng bệnh cách ngôi nhà gỗ không xa, Phượng Khương Trần đi theo đến đó, sau khi sắp xếp xong xuôi, dặn dò Tôn Tư Hành chăm sóc cẩn thận, khoảng thời gian này cứ ở lại đây, nếu có việc hãy phái người đến gọi nàng, sau đó rời đi.