“Không phải nói sát thủ không vào hoàng thành sao? Đây lại là chuyện gì?” Phượng Khương Trần phát hiện đối phương dường như nhắm vào nàng, nghi ngờ không phải là người của Tây Lăng, dù sao bây giờ nàng đi tới đâu đều có người muốn giết nàng.
“Không phải sát thủ.” Cửu Hoàng thúc ôm Phượng Khương Trần vào lồng ngực, trực tiếp đưa tay bắt lấy mũi tên nhọn bắn ra với tốc độ cực nhanh, trở tay phóng ngược về phía đối phương.
Phụt…
Phượng Khương Trần nghe tiếng máu phun ra, biết là Cửu Hoàng thúc đã phóng trúng đối phương, nàng thầm thở phào một cái. Nàng nhanh chóng rút súng ra, mở khóa an toàn, hai tay cầm súng, tựa vào lưng Cửu Hoàng thúc.
Phịch phịch phịch… Tiếng bước chân vang lên, đột nhiên có hơn hai mươi người tràn vào ngõ hẻm nhỏ. Nam nhân dẫn đầu hai tay cầm kiếm, dáng vẻ lờ đờ, khá là bất cẩn, trên người không có chút sát khí giống như tới xem náo nhiệt.
Nam tử bên cạnh hắn tay trái cầm cung, cánh tay phải đỏ tươi, ánh mắt căm hận lạnh lùng, giống như một con rắn độc.
Phượng Khương Trần biết người này chính là kẻ vừa bắn tên trong bóng tối, nhìn vết thương trên tay hắn hẳn là đã bị Cửu Hoàng thúc phế đi, dù có chữa lành cũng không thể kéo được cung.
Phượng Khương Trần lặng lẽ giấu cây súng trong tay áo, nhìn vào nam nhân hai tay cầm kiếm, không hiểu sao nàng lại cảm thấy nam nhân không có sát khí này là kẻ đáng sợ nhất.
Phượng Khương Trần thở dài, nàng biết bất kể đối phương đến từ đâu, tiếp theo sẽ phải có một trận chiến khốc liệt.
Cửu Hoàng thúc tiến lên một bước không chút lưu tình, che chắn Phượng Khương Trần ở phía sau lưng, nhìn đối phương khinh thường: “Từ khi nào mà Cẩm Y Vệ Tây Lăng lại thích ám sát. Nếu Cẩm Y Vệ đã phái sát thủ số một Vệ Hoa, thì bổn vương cảm thấy vô cùng vinh hạnh…”
Cửu Hoàng thúc là đang chế nhạo Tây Lăng chuyện bé xé ra to.
Nam nhân hai tay cầm kiếm sững sờ, không ngờ Cửu Hoàng thúc nhìn thoáng qua đã nhận ra hắn. Quét sạch vẻ mệt mỏi vừa rồi, Vệ Hoa ném kiếm sang tay trái, không dám coi thường Cửu Hoàng thúc: “Nghe danh không bằng gặp mặt, hôm nay cuối cùng cũng gặp được Đông Lăng Cửu Hoàng thúc trong lời đồn, quả nhiên như người cõi trời, chỉ là bộ y phục này…” Vệ Hoa lắc đầu, vẻ mặt tiếc thương: “Cửu Hoàng thúc, không sợ rằng trang phục này sẽ làm giảm đi uy danh của ngài sao?”
Vệ Hoa châm chọc Cửu Hoàng thúc rõ ràng là Đông Lăng, lại mặc trang phục của Tây Lăng, điều này làm suy giảm danh tiếng của Đông Lăng…
Dù cả hai chưa động thủ nhưng sát khí đã bắt đầu dâng lên. Đối với lời châm chọc của Vệ Hoa, Cửu Hoàng thúc không thèm để ý, trực tiếp nói lại: “Vệ đại nhân khách sáo rồi, nói về uy danh, sao bổn vương có thể so với tiếng xấu Cẩm y vệ chứ.”
Dù Cẩm y vệ Tây Lăng hay Huyết y vệ Đông Lăng đều là tâm phúc của hoàng thượng, nhưng trong lòng dân chúng lẫn quan viên lại không có thanh danh tốt.
Ngoài hoàng thượng ra, những người khác vừa sợ vừa hận hai bộ phận này.
Lúc trước Cửu Hoàng thúc chỉ nói bóng gió nhưng bây giờ là trực tiếp mắng, mắt đầu mục Vệ Hoa ánh lên tia nguy hiểm, vung kiếm tới trước mặt Cửu Hoàng thúc, uy hiếp: “Chỉ cần có thể bắt lấy Đông Lăng Vũ Cửu, tiếng xấu thì sao, Đông Lăng Vũ Cửu chỉ cần ngươi khoanh tay chịu trói, bản đại nhân có thể giúp ngươi dễ chịu một chút.”
“Bắt bổn vương? Chỉ với các ngươi?” Cửu Hoàng thúc khinh thường, đồng thời thầm khen bước đi này của hoàng thượng Tây Lăng rất tốt, bắt sống hắn tất nhiên có lợi hơn giết hắn.
“Cửu Hoàng thúc ngươi đề cao bản thân quá rồi, chỉ một mình bản đại nhân cũng có thể bắt ngươi, Đông Lăng Vũ Cửu, ngươi tưởng đây là Đông Lăng- nơi ngươi muốn làm gì thì làm sao? Hôm nay ta sẽ cho người biết sự lợi hại của Cẩm y vệ Tây Lăng.” Vệ Hoa đột nhiên rút kiếm xông tới.