Chương 839
Phượng Khương Trần đột nhiên phát hiện, con rắn độc Nam Lăng Cẩm Phàm vẫn rất đáng yêu miễn là hắn không nhìn chòng chọc vào mình. Ít nhất dáng vẻ hắn sỉ vả Tây Lăng Thiên Lâm cũng rất dễ thương.
Không làm được!
Đó là sự sỉ nhục lớn nhất đối với một nam nhân. Thân là thái tử lại bị người ta nói làm không được, Tây Lăng Thiên Lâm làm sao có thể chịu được. Gương mặt tuấn tú lúc trắng lúc xanh. Thêm vào đó, ánh mắt của mọi người ở đây tựa như thông cảm lại vừa giống như xem thường, khiến Tây Lăng Thiên Lâm càng cảm thấy lúng túng. Nếu không phải thân phận và lòng kiêu hãnh không cho phép, hắn thật sự muốn phất tay áo rời đi.
Xem ảnh 1
Quốc Công đỡ đẻ và cứu mẫu tử ba người họ. Danh tiếng của nàng đã lưu truyền trong giới quý phu nhân. Ngoài ra, Tạ nhị phu nhân đã được chứng minh là đang mang thai. Hai chuyện này gộp lại, đã đủ làm cho các quý phu nhân ở hoàng thành khâm phục và tin tưởng y thuật của nàng.
Nghe Tôn phu nhân nói, có rất nhiều phu nhân ở hoàng thành đều đang hỏi thăm về nàng, nếu không phải nàng ở nhờ Tôn phủ việc đến thăm sẽ rất bất tiện, nếu không những phu nhân đó đã sớm tới cửa thăm hỏi. Chỉ cần nàng muốn, nàng có thể làm cho hơn phân nửa phu nhân trong hoàng thành nợ ân tình của nàng.
Đầu năm nay, cứ mười nữ nhân đã có chín người mắc bệnh phụ khoa.
“Khụ khụ.”
Bầu không khí cứ căng ra thế cũng không phải là một giải pháp. Hoàng thượng ho nhẹ, cắt ngang ánh mắt đối diện của Tây Lăng Thiên Lâm và Nam Lăng Cẩm Phàm. Mặc dù Hoàng thượng muốn khơi mào ngọn lửa chiến tranh giữa Nam Lăng và Tây Lăng, nhưng ông ta càng hiểu rõ, chuyện này nếu thực sự ầm ĩ lên, nói không chừng sẽ là Nam Lăng và Tây Lăng hợp lại tiến đánh Đông Lăng.
Nam Lăng Cẩm Phàm đang khiêu khích sự thịnh nộ của Tây Lăng Thiên Lâm đối với Đông Lăng. Đến lúc đó hắn lại mở miệng hợp tác với Tây Lăng Thiên Lâm, nói không chừng hai nước sẽ hợp tác ngay lập tức. Đến lúc đó, gặp rủi ro sẽ chính là Đông Lăng.
“Tam hoàng tử, lời nói đùa nên có chừng mực.” Hoàng thượng thấy thế bất mãn khiển trách Nam Lăng Cẩm Phàm. Nam Lăng Cẩm Phàm cũng không có ý định trở mặt với Tây Lăng Thiên Lâm, Hoàng thượng cho hắn một bậc thềm bước xuống, hắn liền thuận thế mà xuống, cười ha ha.
“Hoàng thượng đã nặng lời. Tiểu vương chỉ là theo lời của Phượng tiểu thư mà nói ra suy đoán của mình mà thôi. Hoàng thượng hà tất tức giận, ngài xem Lâm thái tử còn không thèm để ý đến. Người trong sạch thì tự biết rõ, kẻ lộn xộn thì lục đục. Tính tình của Lâm thái tử, tiểu vương hiểu được. Lúc trước ở Nam Lăng, hắn từng tuyển phi đã khiến không ít quý nữ ở Nam Lăng có ấn tượng tốt, thậm chí nguyện ý theo Lâm thái tử bất kể danh phận.” Nam Lăng Cẩm Phàm đang vừa đánh vào mặt vừa dâng táo ngọt.
“Tam hoàng tử nói đùa rồi, quý nữ Nam Lăng xinh đẹp thanh tú, ôn nhu đoan trang, bản cung sao có thể làm họ tủi thân.” Tây Lăng Thiên Lâm cũng coi như là một nhân tài, giây trước còn căng mắt nhìn Nam Lăng Cẩm Phàm như mũi kim, bây giờ hai người lại cười như bằng hữu tốt nhiều năm.
Vậy đó, chính trị không có kẻ thù vĩnh cửu, cũng không có bằng hữu vĩnh cửu, chỉ có lợi ích vĩnh cửu. Thăm dò qua lại, cuối cùng Tây Lăng Thiên Lâm có ý định hợp tác với Nam Lăng Cẩm Phàm.
Ngoài ra, những lời của Nam Lăng Cẩm Phàm nhìn như đang chế giễu Tây Lăng Thiên Lâm, thực ra thì đang nhắc nhở hắn, hắn có tình cảnh khó xử hôm nay, đều là Đông Lăng đem đến, và hai người họ có chung kẻ địch.
Phượng Khương Trần lặng lẽ lau mồ hôi, vì Hoàng thượng rơi nước mắt thương cảm. Lần này Hoàng thượng phải đau đầu rồi, nhưng chuyện này không liên quan gì đến nàng, nàng tự lo tốt cho mình là được. Sau chuyện này, mối hận thù giữa nàng và hoàng thất Nam Lăng sẽ bày ra rõ ràng.