Thịch thịch thịch… Tim đập nhanh hơn, nhiệt độ không khí lên cao, Phượng Khương Trần rất muốn đẩy Cửu Hoàng thúc ra, nhưng hết lần này tới lần khác nàng tránh không xong, vừa mở mắt đã rơi vào đôi mắt đen thâm sâu của Cửu Hoàng thúc, thấy trong mắt Cửu Hoàng thúc không che giấu chút lo lắng nào, đầu óc Phượng Khương Trần lập tức cảm thấy bối rối, tay chân như bị niệm thần chú vẫn không nhúc nhích nổi.
Cửu Hoàng thúc tập trung bình ổn của mình nên không phát hiện sự khác thường của Phượng Khương Trần, vất vả dập ngọn lửa dục vọng trong lòng xong, Cửu Hoàng thúc vội vàng dời mắt, kéo một cái chăn lại đây, đắp lên người Phượng Khương Trần: “Được rồi, nàng nghỉ ngơi cho khỏe lại, chuyện khác giao cho ta.”
Đắp chăn xong lại niết góc chăn cho Phượng Khương Trần, lúc này mới hài lòng rời đi, kéo một chiếc ghế qua ngồi ở mép giường Phượng Khương Trần.
Lúc này Phượng Khương Trần cũng hoàn hồn, đôi mắt đẹp nhấp nháy nhìn về phía Cửu Hoàng thúc, đôi mắt xinh đẹp lóe vẻ nghi ngờ.
Cửu Hoàng thúc muốn thủ giường à?
“Làm sao vậy? Không thoải mái à? Hay khát nước? Đói bụng? Khó chịu? Hay là nàng muốn đi vệ sinh?”
Cửu Hoàng thúc thấy Phượng Khương Trần nửa ngày chẳng nói lời nào, câu hỏi liên tiếp vọt ra khỏi miệng, thậm chí chuyện vệ sinh cá nhân Cửu Hoàng thúc cũng hỏi tỉnh bơ.
Phượng Khương Trần vội vàng lắc đầu, người trước mặt này vẫn là Cửu Hoàng thúc đúng không?
Cửu Hoàng thúc máu lạnh đâu rồi? Cao ngạo đâu? Sao trong nháy mắt không còn nữa. Thấy bộ dạng chăm sóc mình của Cửu Hoàng thúc, nàng đột nhiên cảm giác Cửu Hoàng thúc như lão ma ma trong cung, còn niết chăn mạch lưu loát như vậy.
Phượng Khương Trần rút tay ra từ trong chăn, sờ trán Cửu Hoàng thúc, đầu tiên Cửu Hoàng thúc sửng sốt, ngay sau đó cũng để Phượng Khương Trần động tay động chân, trong lòng có một chút ấm áp, còn tại sao cảm thấy ấm áp, bản thân Cửu Hoàng thúc cũng không rõ.
Chỉ cảm thấy Phượng Khương Trần chủ động thân mật với hắn làm hắn vui mừng trong lòng, vui đến không nói nên lời.
Lúc trước Phượng Khương Trần bị ngất khiến hắn hoảng sợ, hắn lo lắng Phượng Khương Trần sẽ trách hắn, bây giờ xem ra là hắn lo lắng nhiều rồi, Phượng Khương Trần cũng không để trong lòng.
“Không bị sốt mà.” Phượng Khương Trần cứ khẳng định Cửu Hoàng thúc thật sự bình thường.
“Thân thể bổn vương rất tốt, người không thoải mái là nàng đó.” Phượng Khương Trần đang bệnh còn lo cho hắn, quả nhiên Phượng Khương Trần phía trước không tầm thường, nhất định là bởi vì không thoải mái.
Diện than một buổi tối Cửu Hoàng thúc, cuối cùng cũng cười, tuy khóe môi chỉ hơi nhếch lên nhưng hơi thở lạnh băng trên người lại dần dần có độ ấm.
“Ừm…” Phượng Khương Trần thu tay, lại sờ lên đầu mình: “Ta cũng không bị sốt.” Cho nên nàng sẽ không nhìn lầm, cũng không bị sốt đến mức mơ hồ, vậy là đêm nay Cửu Hoàng thúc không bình thường?
Cửu Hoàng thúc bị sao vậy? Không phải do nàng bị bệnh nên trong lòng áy náy chứ? Ừ, nhất định là vậy.
Phượng Khương Trần mạnh mẽ gật đầu.
“Không bị sốt, đại phu nói nàng quá căng thẳng, tích tụ trong lòng, nghỉ ngơi một chút là được rồi.” Cửu Hoàng thúc dịu dàng thay Phượng Khương Trần niết góc chăn, lại nhẹ nhàng xoa trán nàng, động tác nhẹ nhàng mà săn sóc, đáng tiếc hai người chưa phát hiện ra hành động như vậy có cái gì đó không đúng.
“Nàng nghỉ ngơi cho tốt, không cần nghĩ đến chuyện gì cả, đặc biệt là chuyện tỷ thí với Tô Quán, bất kể là thắng hay bại cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến nàng, không cần cảm thấy nặng nề đâu.” Cửu Hoàng thúc vẫn luôn cho rằng Phượng Khương Trần thành thạo lại không ngờ sau lưng nàng nóng vội đến vậy…
“Ừm…” Phượng Khương Trần thoải mái nhắm mắt lại, vô thức đáp một câu, đôi mắt đang nhắm lại đột nhiên mở ra: “Đúng rồi, tỷ thí, ngày mai ta còn phải tỷ thí với Tô Quán, Cửu Hoàng thúc, ngày mai tỷ thí…”